*Tittle: Whisper of love
*Author: Enzan Blues a.k.a KTC cháy đen nhiễm transfat + cholesteron
*Rating: PG
*Pairing (s) : 2Min, just 2Min
*Category: General – Spiritual ; romance ; fluff ; SA ; a little sad ; AU ; HE ; etc.
*Disclaimer: Tất nhiên tôi không có quyền can thiệp vào cuộc sống riêng tư của họ. Nhưng các nhân vật trong ‘’Whisper of love" thuộc về Dee, người được tôi tặng cho cái fic này.
*Category: General – Spiritual ; romance ; fluff ; SA ; a little sad ; AU ; HE ; etc.
*Disclaimer: Tất nhiên tôi không có quyền can thiệp vào cuộc sống riêng tư của họ. Nhưng các nhân vật trong ‘’Whisper of love" thuộc về Dee, người được tôi tặng cho cái fic này.
Như đã nói, quà sinh nhật tặng Dee ♥ Bạn hãy thông cảm cho bạn bạn nó nghèo hèn không đủ tiền mua nổi một món quà cho bạn nên đã phải trùm chăn type fic bằng điên thoại 2 đêm ròng cùng với cơ số tiết học ở lớp. Một lần nữa, chúc mừng sinh nhật, vợ ngoan ♥
Do not take out!
Enjoys~
Whisper of love
Enzan Blues a.k.a KTC
Part 1.
Quá khứ.
Quá khứ chưa bao giờ là lời ru ngọt ngào. Hai màu đỏ và trắng cứ chập chờn vây quanh như cơn ác mộng dài dằng dặc không thấy điểm dừng.
Hiện tại.
Hiện tại trống rỗng như thể nó không hề tồn tại. Dường như chỉ đơn thuần là một cơn mơ dài bất tận.
Tương lai.
Bởi quá khứ là một cơn ác mộng và hiện tại như một cơn mơ. Vậy nên chỉ nhìn thấy ở phía trước một màu xám xịt. Đưa tay với tới tương lai sẽ khiến hiện tại trượt ngã. Chạm nhẹ vào quá khứ xấu xa nên tương lai trở thành một điểm tối mịt mù.
-------------------------------------------------------------------------
Mặt hồ trong vắt khẽ dao động bởi một viên sỏi nhỏ. Hắn vứt chỏng chơ chiếc áo lên nền đất.
Liếc đôi mắt lạnh giá hơn cả những cơn gió đầu mùa khiến người ta lạnh tê tái, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười khe khẽ, hắn bấu tay xuống lớp đất sỏi phía dưới.
Bố mẹ hắn mất rồi. Trong một tai nạn giao thông.
Đám tang vẫn còn đang cử hành nhưng hắn đã bỏ ra đây. Suốt buổi viếng cha mẹ mình hắn chưa hề nhỏ một giọt nước mắt nào. Người ta chỉ chỏ hắn, nói trái tim hắn làm bằng băng, nói hắn là đồ bất hiếu. Không sao, hắn đã nghe đến nhàm tai rồi. Không sao cả. Cứ nói nữa đi.
- Này anh?
Hắn tảng lờ giọng nói trong vắt vừa cất lên, tiếp tục lia nhẹ một hòn sỏi nhỏ nữa lên mặt nước xanh ngọc.
- Oa! Nhảy được hẳn năm bước liền! – Tiếng vỗ tay đôm đốp vang lên, không gian tĩnh lặng của hắn dường như đã sụp đổ hoàn toàn. – Anh giỏi ghê ta?
Hắn mím môi, khẽ nhắm đôi mắt lại. Từ đâu, văng vẳng lên một bài hát, không, là một đoạn nhạc với những nốt được lặp đi lặp lại. Ngả người ra sau, chạm nhẹ lưng lên nền đất xanh rợp cỏ, một giọt nước nào đó lăn từ khóe mắt hắn, vỡ tan lên thảm cỏ, đọng lại như một giọt sương trắng trong dưới ánh mặt trời nhợt nhạt.
- Sao anh khóc vậy? – Cậu bé bĩu môi cúi xuống nhìn vào mặt hắn. – Mẹ em bảo đàn ông con trai thì không được khóc.
- Không, anh đâu có khóc. - Hắn thở dài, đôi mắt vẫn ngắm nghiền.
- Nói dối! – Tiếng cười khanh khách vang lên.
- Thói quen của em là nghịch tóc của người khác ngay trong lần đầu gặp mặt hả? – Hắn lười nhác nhếch mi mắt nặng trĩu lên khi cảm nhận được một bàn tay nhỏ bé đang nghịch ngợm vò rối tung mái tóc của hắn lên.
- Không… Không có… - Nó bối rối rụt tay lại. – Chỉ tại anh dễ thương quá… thôi mà…
- Láo lếu!
Nhìn gương mặt bối rối của nó, khuôn mặt lạnh băng của hắn bỗng nhiên giãn ra, tạo thành một nụ cười nơi khoé mép. Sao trên đời lại có người dễ thương đến vậy chứ?
Một khoảng trời xanh ngọc. Một thảm có xanh ngắt. Một bông hoa trắng toát. Một giọt nước trắng trong. Xanh, và Trắng. Bình yên.
- Anh hết buồn rồi nhé! – Thằng bé hí hửng vứt bỏ cái sự bối rối khi nãy mà ôm chầm lấy hắn.
- Em cũng có thói quen ôm người lạ ngay lần gặp đầu tiên sao? – Hắn cau mày ngồi nhổm dậy khiến thằng bé ngã lăn lông lốc lên thảm cỏ mềm mại.
- Anh chơi kì quá vậy? – Nó phụng phịu phủi phủi quần áo rồi lại ngồi bệt xuống ngay cạnh đó. – Em làm anh hết buồn mà anh lại làm em đau! Không chơi với anh nữa đâu!
- Không chơi sao vẫn cứ xáp vào người ta thế? – Hắn phì cười, quả thực chưa ai khiến hắn cười nhiều như vậy.
- Ơ…
Thằng bé phồng má chủ mỏ trông càng đáng yêu tệ. Rồi nó giận dỗi quay ngoắt người sang hướng khác không thèm nói thêm lời nào nữa.
- Thôi thôi, anh đùa ấy mà. – Hắn vỗ vỗ vai thằng bé trong khi vẫn phải kìm nén những tiếng cười đang khùng khục trong cổ họng mình. – Con trai ai lại giận dỗi như con gái nào?
Vừa nghe thế nó liền quay ngoắt lại, nhoẻn thành một nụ cười tươi rói.
- Em có giận anh đâu?
- Ừ ừ phải rồi. - Hắn đáp nhẹ. - Làm gì có ai giận ai nhỉ?
- Mà... - Thằng nhóc gãi gãi cằm ra chiều đăm chiêu lắm - Em nghĩ lại rồi anh ơi, anh không có dễ thương mà phải là đẹp trai mới đúng!
Hắn ngớ người ra một lát rồi cười tít hết cả mắt lại. Đưa tay vò rối tung mái tóc dày và mềm mại kinh khủng màu cafe sữa của thằng bé, hắn nói trong âm vang của tiếng cười:
- Còn nhóc thì xinh như con gái vậy đó! Da trắng nè, môi đỏ nè... - Hắn hơi ngừng lại một chút trước khi búng vào mũi nó một cái rõ đau. - Lại thêm cái mũi tẹt này nữa!
- Em đâu có giống con gái đâu!! - Thằng nhóc đứng bật dậy, tay chống nạnh hét ầm lên, đôi má lại ửng hồng. - Mẹ em nói em là anh hùng nhỏ của mẹ đó!! Với cả... - Nó ngừng lại một chút thở hổn hển lấy hơi - MŨI EM CŨNG KHÔNG CÓ TẸT NHA !!
- Được... Được rồi nhóc. - Hắn tiếp tục phá lên cười sằng sặc trước ánh nhìn cau có của thằng bé. - Thôi siêu nhân ngồi xuống cạnh anh đi ha? - Nói đoạn hắn kéo nó ngồi vào lòng mình và ôm nhẹ, gục đầu lên vai nó.
Quá khứ chưa bao giờ là lời ru ngọt ngào. Hai màu đỏ và trắng cứ chập chờn vây quanh như cơn ác mộng dài dằng dặc không thấy điểm dừng.
Và hắn khóc. Nức nở như một đứa trẻ. Một đứa trẻ lần đầu tiên biết khóc. Hắn khóc dữ dội và rất lâu. Hắn không khóc vì bố mẹ hắn chết, hoàn toàn không phải.
Hắn khóc, có lẽ bởi hắn bỗng chốc cảm nhận thấy sự cô đơn bủa vây mình. Bố mẹ hắn không thương hắn. Họ đã quên hắn chỉ là một thằng nhóc 17 tuổi, hắn vẫn thèm cảm giác được vỗ về, cái cảm giác hắn chưa được nếm trải một lần nào. Cái họ muốn ở hắn, chỉ đơn thuần là một thằng con trai có thể kế thừa cơ nghiệp của họ. Họ không cần con, họ chỉ cần nhau, và người thừa kế. Chỉ có thế thôi. Hắn cũng luôn tự nhủ thầm, rằng hắn không có bố mẹ. Nhưng dù sao, hắn cũng chỉ là con người, làm sao có thể bắt hắn không có cảm xúc chứ?
Thằng bé tuy rằng không hiểu gì nhưng vẫn ngồi yên để mặc hắn tựa đầu lên vai mình mà khóc. Nó không nhận ra rằng mình lại đang vòng tay ra sau luồn tay vào mái tóc hắn trong vô thức. Đôi mắt tinh nghịch của thằng bé xịu xuống, nó chẳng biết phải làm gì lúc này cả.
- Nhóc…
- Vâng? - Thằng bé quay ngoắt đầu lại mà quên mất rằng hắn đang kê đầu hắn lên vai nó.
"Bộp"
Sau 17 năm trời sống trên đời, trái tim hắn lần đầu tiên đập lạc nhịp.
- Nhóc con bao tuổi rồi? - Hắn vươn vai đứng dậy, nhặt chiếc áo vest nằm chỏng chơ ở dưới đất vắt lên vai.
- Em không phải là nhóc con!! - Thằng bé hậm hực. - Người ta 7 tuổi rồi đó!
"7 tuổi! Nó mới 7 tuổi! Mình thật... đồi bại..."
Hắn bỏ đi, không biết rằng một nụ cười lại đậu trên khoé mép mình.
Hiện tại trống rỗng như thể nó không hề tồn tại. Dường như chỉ đơn thuần là một cơn mơ dài bất tận.
Hắn về. Kế thừa cơ nghiệp của cha mẹ hắn đúng như di chúc. Cuộc đời hắn dường như đã được định đoạt hết.
Mệt mỏi.
Hắn khẽ thở dài.
2 năm sau.
Ngày giỗ bố mẹ, hắn trở về nơi đó để đi thăm mộ. Đứng trước hai ngôi mộ bằng đá được xây vững chãi, hắn hoàn toàn dửng dưng. Rồi hắn quay lưng bỏ đi.
Hắn lại ra cánh rừng có thảm có xanh ngắt và mặt hồ trong vắt. Lia nhẹ hòn sỏi khiến mặt hồ dợn sóng, một giọng nói thật thân thuộc vang lên.
- Anh giỏi quá, vẫn được những 5 bước liền kìa!
- Nhóc con… - Hắn bật cười khe khẽ. Chẳng cần quay đầu lại, hắn vẫn biết được chủ nhân của cái giọng trong vắt kia là ai.
- Không! – Thằng bé chu mỏ, ngồi phịch xuống cạnh hắn. – Em không còn là nhóc con nữa, em lớn rồi!
- Ừ ừ. – Hắn gật gù. – Nấm lùn bao tuổi nhỉ? Quên mất rồi.
- Em không phải là nấm lùn! – Nó giãy đành đạch lên rồi cũng phụng phịu trả lời. – Bây gờ em 9 tuổi rồi !! Em là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất nha !!
Phì cười.
- Anh cười cái gì? – Đôi lông mày của thằng bé nheo lại, nó bĩu môi hỏi hắn.
- Không có gì.
- Sao lâu quá rồi anh không đến? Làm người ta chiều nào cũng ra đây chờ à… - Thằng bé chu mỏ tỏ vẻ giận dỗi.
Thoáng giật mình.
Hắn lại được người ta đợi sao? Không phải vì công việc?
- Vô công rồi nghề đến thế cơ à? - Hắn đáp trong khi vẫn hướng gương mặt vô cảm ra trước mặt hồ trong vắt, lại tiện tay lia thêm một hòn sỏi nữa.
Im lặng.
Hắn ngạc nhiên quay sang bên phía thằng nhóc, mới 2 năm không gặp mà nó đã ít nói hẳn đi như thế ư?
- Nhóc! - Hắn hoảng hồn khi thấy hai hàng nước mắt từ khóe mắt nó bắt đầu trào ra. - Sao thế? Anh… anh xin lỗi…
Thằng bé không đáp, nó bó hai gối lại và gục đầu xuống, nức nở. Cả cơ thể nhỏ bé của nó run lên theo từng hồi.
- Xin lỗi em! - Hắn vội vàng lặp lại lời xin lỗi một lần nữa. - Đáng ra anh không nên nói như vậy!
- Không… không phải tại anh…- Cái giọng trong vắt của nó xen lẫn giữa những tiếng nấc. - Anh… anh không có… lỗi gì cả!
Hắn cảm thấy như ngừng thở khi thấy mái tóc màu café sữa của thằng bé lòa xòa hết cả vào mặt, tuy thế vẫn nhìn được đôi mắt ướt nhòe sáng như sao của nó. Hắn thực sự không biết sẽ phải làm gì để thằng bé lại bắng nhắng như bình thường nữa. Hắn thực sự không biết.
- Em bảo mẹ em nói đàn ông con trai không được khóc cơ mà? - Hắn vỗ vỗ vào lưng thằng bé.
- Mẹ em mất rồi! - Nó lại càng òa khóc to hơn. - Mất… Mất thật rồi…
Hắn sững người. Nỗi đau của một đứa con mất mẹ là như thế này sao? Cắn nhẹ vào môi dưới, hắn khẽ vòng tay qua người nó, siết thật nhẹ.
- Đi rồi… Mẹ đi rồi… Mẹ bỏ lại em rồi! - Thằng bé lặp lại một cách vô thức và vẫn khóc thật to.
Hắn luồn nhẹ tay vào mái tóc nó. Có cái gì đó cay xộc thẳng từ họng lên mũi hắn.
Hắn lại khóc sao? Khóc vì nhìn thấy một thằng bé không quen khóc sao? Hắn lắc nhẹ đầu. Không phải. Không phải.
Bởi quá khứ là một cơn ác mộng và hiện tại như một cơn mơ. Vậy nên chỉ nhìn thấy ở phía trước một màu xám xịt. Đưa tay với tới tương lai sẽ khiến hiện tại trượt ngã. Chạm nhẹ vào quá khứ xấu xa nên tương lai trở thành một điểm tối mịt mù.
- Này em, về ở với anh đi?
Hắn hỏi, tay vẫn ôm lấy thằng bé, còn đôi mắt lại nhìn về một khoảng không xa vời.
Thằng bé đã ngừng khóc từ nãy, vẫn dựa vào bờ vai vững chãi của hắn, nó lắc nhẹ đầu, trả lời một tiếng thật khẽ.
Không
Hắn thở dài, chẳng có gì là của hắn hết.
- Tại sao anh không hỏi tên em? - Thằng bé hỏi, bằng cái giọng trong vắt thấm đẫm sự mỏi mệt.
Hắn cúi xuống thấp dần, hôn nhẹ lên môi nó.
- Đánh dấu xong rồi! Không cần phải biết tên nữa!
- Một cái chưa đủ, cái nữa đi! - Thằng bé ngước lên nhìn hắn bằng đôi mắt đầy ngây thơ.
- Cái nữa không? – Hắn hỏi sau khi chạm nhẹ một lần nữa vào đôi môi mềm của nó.
- Thôi thôi. Chắc em ốm rồi hay sao ấy, nóng quá! – Thằng bé áp tay lên trán với gương mặt đỏ bừng.
Phì cười lần nữa.
Nó thật sự rất rất đáng yêu.
- Đừng buồn nữa. – Hắn cụng nhẹ trán mình vào trán thằng bé mà không nhận thấy rằng mặt hắn cũng đang dần đỏ lên. – Mẹ nhóc ở trên kia chắc chắn cũng không thích nhóc buồn như thế đâu!
- Mẹ em ở trên kia thật sao anh? – Thằng bé nép người lại sát hắn hơn. – Em cũng muốn được lên trên ấy với mẹ, mẹ chắc sẽ cô đơn lắm vì trên ấy mẹ có quen ai đâu! – Nó ngây ngô nói.
- Nhóc phải sống cho tốt đã thì mới đi gặp mẹ được chứ. – Hắn đưa tay vò rối tung mái tóc của nó lên.
- Vâng.
Có những khoảng không chỉ còn màu đỏ.
Có những kí ức chỉ còn là những điều thật mơ hồ.
End part 1.
mình rất thích cách viết văn của ấy!!! nó nhẹ nhàng lắm!!! ấy cố lên nha~~~
Trả lờiXóaFIGHTING!!!!!!
*P/S: mún làm bạn mình thì add y!m nha!!: cloud_candy_sweety_funny
ak tiện thể nói lun mình là 2min holic => mình là shawol!!!
Mình cảm ơn bạn lắm ấy T T
Trả lờiXóaình hứa sẽ add nick bạn ngay khi mình thi xong T T
*túm áo khóc lóc*
=)))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))