Thứ Năm, 9 tháng 12, 2010

[oneshot][2Min] Forever Love

 *Tittle: Forever Love
*Author: Enzan Blues a.k.a KTC cháy đen nhiễm transfat + cholesteron
*Rating: T
*Pairing (s) : 2Min
*Category: Non au ; a liitle sad ; romance ; SA.

*Disclaimer: Họ thuộc về gia đình họ và bản thân họ, tôi không có quyền can thiệp.

 Fic đã viết khá lâu ~ Dù sao cũng nên up ~ Hết sinh nhật nó rồi thì cũng chẳng phải lo ngại gì sất haha.

Enjoy ~

 Forver Love
Enzan Blues a.k.a KTC



“Em biết không Taemin, tình yêu là thứ gì đấy chẳng thể xóa nhòa trong lòng mỗi người, trừ phi họ chết đi.”

Chết đi.

Taemin bất giác phì cười, anh nói thật chứ Minho?

Ánh mặt trời yếu ớt của buổi chiều muộn hắt lên cơ thể anh khiến làn da xanh xao của anh càng rõ nét hơn.

Cậu ngả đầu xuống giường, đôi tay giữ chặt lấy người anh như thể cậu sợ anh sẽ biến mất chỉ trong chớp ngoáng, một chớp nhoáng nào đó cậu đang nhắm nghiền đôi mắt.  Cậu sợ anh sẽ bỏ lại một mình cậu trên cõi đời này. Chỉ trong một khoảng khắc thôi, cậu sợ mình sẽ mất anh chỉ trong một khoảng khắc ngắn ngủi.








“Choi Minho xin thề sẽ không bao giờ bỏ Lee Taemin cô đơn! Dù là trong giấc mơ tôi cũng sẽ mãi bảo vệ cậu ấy!”

“Minho hyung, đừng nói linh tinh!”

“Ồ, anh không nói linh tinh đâu tình yêu của anh ạ, anh yêu em vì thế anh sẽ không bao giờ rời bỏ em, dù chỉ trong một khoảng khắc. Cả đời này anh nguyện bên em.”

“Em không tin.”

Minho không nói gì, anh chỉ lặng lẽ kéo sát cậu áp vào bờ ngực mình rồi dang rộng tay, tặng cậu một cái ôm ấp áp, thật sự rất ấp áp. Nhưng có điều Taemin không hiểu, tại sao những giọt nước mắt của cậu lại ồ ạt kéo đến, in hằn lên bờ cát trắng với ánh nắng vàng rực rỡ một khoảng ướt đẫm.








Taemin bỗng hốt hoảng ngước lên nhìn cuốn lịch treo trên tường. Ngày 10 tháng 12.

Á! Sinh nhật của anh đã trôi qua rồi! Không, anh sẽ giận cậu mất. A a a, thật là, sao lại quên mất cơ chứ, việc quan trọng như vậy cơ mà.


Vụt chạy ra khỏi kí túc xá. Cậu lao ngay đến cửa hàng bánh ngọt quen thuộc.

“Bác, cho cháu một cái bánh chocolate! Thật to vào bác nhé!”

“Trời, một mình cháu sao có thể ăn hết được?”

“Không đâu, cháu mang tặng cho người yêu cháu mà!”

“Ôi chao, hôm nay là ngày gì vậy?”

“Sinh nhật anh ấy, nhưng từ hôm qua cơ, cháu quên mất. Không biết anh ấy có giận cháu không nữa!”

“Người yêu cháu sẽ không nỡ giận một người dễ thương như cháu đâu.”

“Hì hì cháu cảm ơn bác.”



“Bác ơi cho cháu một cái bánh gato thật to nào! Vẫn chocolate như mọi khi bác nhé!”
“Chà, thanh niên trai tráng có khác, ăn khỏe nhỉ?”
“Không đâu bác, cháu mang tặng cho người yêu cháu mà.”
“Người yêu cậu thật máy mắn.”
“A cháu cảm ơn bác. Mà không phải cậu ấy may mắn đâu bác, đen đủi là khác ấy, cháy quên mất sinh nhật của cậu ấy đây này, từ hôm qua lận!”


“Jinki hyung hả? Em quên mất sinh nhật của Minho, em mua bánh cho anh ấy rồi đây!”

“Taemin! Nhưng mà…”

“Hyung gọi Jonghyun hyung với Kibum hyung đến đó luôn nhé, em qua ngay!”

“Ơ kìa… em…”

“Thế nhé, tạm biệt hyung, hẹn lát nữa gặp lại!”

“Taemin, Taemin, Taemin??”

“Tút tút tút…”



Chạy đến một căn phòng màu trắng, trắng từ bức tường cho đến những vật dụng bình thường nhất, Taemin hồ hởi xách chiếc hộp có cái bánh chocolate cậu vừa mua.

“Mọi người ăn đi!”

Chát.

Một tiếng động khô khốc vang lên. Key giữ chặt lấy hai bờ vai gầy của Taemin lay thật mạnh.

“Lee Taemin! Mau tỉnh lại đi! Hãy mau buông tha cho Minho, nó cần được nghỉ ngơi, nghỉ ngơi THỰC SỰ ấy cậu hiểu không ???”


Onew khóc.

Jonghyun khóc.

Key khóc.

Taemin cũng khóc.

Cậu khụy gối xuống bên giường bệnh, áp đôi môi mình lên môi anh.

“Minho, Happy Birthday.”


“Taemin ah? Em đang ở đâu, về kí túc xá ngay nhé, anh vừa mua bánh kem cho em đây. À nhân tiện anh xin lỗi vì sinh nhật của em đã trôi qua từ hôm qua rồi.”
“Xí! Tôi không cần!”
“Taeminnie, dừng giận anh mà ~”
“Anh mải quan tâm đến đứa nào khác nên quên sinh nhật tôi chứ gì!”
“Đâu mà, anh yêu em nhất.”
“Tôi không cần anh quan tâm.”
“Taeminnie… KÍTTTTT !! RẦMMMMM !!... Tút tút tút”
“Minho?? Minho??”




[Thông báo: Đã rút máy thở.]

[Píp]

[Thông báo: Máy thở đã ngừng hoạt động.]



“Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh! Cho đến chết em vẫn sẽ tiếp tục yêu anh!”


::: The end :::

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét