*Tittle: Forever
*Author: Enzan Blues a.k.a KTC cháy đen nhiễm transfat + cholesteron
*Rating: PG
*Pairing (s) : 2Min
*Category: Romance, a little sad, HE, non au.
*Disclaimer: Họ thuộc về gia đình họ và bản thân họ, tôi không có quyền can thiệp.
Hơ ~ Thật ra tớ cũng chẳng hiểu tớ đang viết cái gì nữa ~~ Nếu diễn giải hết ý của cái fic này thì tớ dám chắc ít thì nó sẽ thành short fic mà dài thì sẽ thành long fic haha ~ Cho nên việc nhét thành một cái oneshot như này sẽ khiến tình tiết lao nhanh như tên lửa đấy các tình yêu ♥
Enjoys ~
*Author: Enzan Blues a.k.a KTC cháy đen nhiễm transfat + cholesteron
*Rating: PG
*Pairing (s) : 2Min
*Category: Romance, a little sad, HE, non au.
*Disclaimer: Họ thuộc về gia đình họ và bản thân họ, tôi không có quyền can thiệp.
Hơ ~ Thật ra tớ cũng chẳng hiểu tớ đang viết cái gì nữa ~~ Nếu diễn giải hết ý của cái fic này thì tớ dám chắc ít thì nó sẽ thành short fic mà dài thì sẽ thành long fic haha ~ Cho nên việc nhét thành một cái oneshot như này sẽ khiến tình tiết lao nhanh như tên lửa đấy các tình yêu ♥
Enjoys ~
Những hạt tuyết cứ rơi, rơi mãi. Rơi cho đến khi hai bờ vai tôi đều phủ trắng màu tuyết.
Tôi hơi co người lại, siết chặt trong tay bó hoa hồng màu đỏ, một màu đỏ như máu. Một nụ cười lướt qua khuôn mặt tôi, ngày xưa có câu chuyện Nàng Bạch Tuyết, nàng có nước da trắng như tuyết, môi đỏ như son và tóc đen như gỗ mun. Tôi chẳng biết Bạch Tuyết như nào, có hay chăng cũng chỉ là sự tưởng tượng của người xưa, nhưng còn Taeminnie của tôi, em quả thực là đẹp như thế.
Một luồng gió lạnh đập thẳng vào người tôi, cuốn theo những bông tuyết chạm vào màu đỏ lộng lẫy.
“Em rất thích hoa hồng.”
“Vậy anh sẽ mua cho em!”
“Nhưng em chỉ thích hoa do anh trồng thôi!”
“Được!”
Mùa đông. Gió. Rét. Và tuyết.
Em ổn chứ?
Con đường dẫn vào bệnh viện trắng xóa một màu tuyết. Những bước chân của tôi in hằn lên tuyết, liệu em có thể một lần nữa sáng bước cùng tôi trên con đường tuyết?
Tôi nhớ em. Nhớ, nhiều lắm.
Tôi bước vào một khu vườn nhỏ, và cái hình bóng nhỏ bé của em ngay lập tức đập vào mắt tôi. Tôi chỉ muốn chạy ngay đến bên em và ôm em vào lòng, siết chặt em, để mà sưởi ấm cho em.
Tôi cúi xuống đất, kín đáo trút một cái thở dài, con tim tôi như bị bóp nghẹt. Em… gầy quá. Em… xanh xao quá.
Nếu trên đời có Chúa trời thật sự, làm ơn hãy mang tôi đi, và trả lại cho em cuộc sống. Nếu trên đời có phép màu thật sự, làm ơi hãy để thời gian quay trở lại, làm ơn hãy để tôi biến mất.
Tôi bước đến bên em, em của tôi đang ngồi trên chiếc ghế gỗ, mặc một bộ quần áo mỏng màu xanh ngọc trai, mái tóc nâu dài đến cổ bồng bềnh trong những đợt gió lạnh buốt. Tôi quỳ xuống trước em, nhìn lên đôi mắt thất thần của em, tay tôi siết chặt đôi tay em. Em vẫn không nhìn lại, thi thoảng lại nở một nụ cười ngây ngô.
Tôi đau, đau như bị khứa vào tim cả ngàn mũi dao.
“Bác sĩ, em ấy sẽ không sao chứ?”
“Tôi e rằng cậu ấy sẽ bị mất trí nhớ, uhm, có thể nói trí não cậu ấy sẽ như một đứa trẻ sơ sinh vậy. Tôi rất tiếc, có thể cậu ấy sẽ mất luôn khả năng giao tiếp.”
“Liệu… có thể chữa được không?”
“May mắn thì sẽ được, hoàn toàn phụ thuộc vào cậu ấy, nhưng… phần lớn các trường hợp tôi đã gặp đều sẽ như thế cả đời… Anh nên chuẩn bị tâm lý đi.”
“Taeminnie…?” Tôi run rẩy cất tiếng.
Em không đáp lại mà vẫn hướng đôi mắt trong veo kia lên một thứ gì đó xa xăm. Tôi đưa tay chạm khẽ vào đôi môi hồng mềm mại của em mà càng thấy lòng mình đau đớn. Có thứ gì đó ướt, lạnh chảy ra từ hai khóe mắt tôi, lăn dài đến sống mũi và trượt đến miệng. Mặn, và Đắng.
“Em có nhớ anh không, Taeminnie…?” Tôi áp bàn tay lạnh ngắt của em vào má mình.
Không gian với những cơn gào thét của gió và tiếng xào xạc của những cái cây trơ trụi lá như khứa sâu thêm vào con tim tôi. Cổ họng tôi nghẹn lại, tôi cố kìm những giọt nước mắt.
“Anh sẽ giúp em nhớ lại, Taeminnie à.”
Tôi hôn thật nhẹ lên bàn tay em, nuốt nước mắt vào trong.
Và lúc ấy, em đã quay lại nhìn tôi và nở một nụ cười. Rồi em cũng quỳ xuống, một tay nắm lấy tay tôi, tay kia nhấc bó hoa ở dưới đất lên. Đôi môi em áp lên cánh hoa đỏ, hai hàng mi dài khép lại.
“Anh yêu em.” Tôi vòng tay siết chặt em vào lòng.
Cái buổi tối hôm ấy vẫn in sâu trong trí óc tôi.
Tiếng còi ô tô vang lên, tôi hốt hoảng nhìn sang, một chiếc ô tô tải đang lao tới tôi. Tôi hốt hoảng, nhưng chỉ biết đứng sững lại mà nhìn, nhìn một luồng sáng chói chiếu thẳng vào mắt tôi. Tôi biết cơ thể tôi đang thôi thúc tôi chạy đi nhưng người tôi cứ như đã cứng đờ lại vậy.
Một cái đẩy thật mạnh, tôi thấy lưng mình bị va đập vào lề đường bên kia. Tôi gắng gượng cơn đau ngồi dậy, và hình ảnh cơ thể nhỏ bé của em bị cả chiếc bánh xe to đùng lăn vào đập thẳng vào mắt tôi. Tôi chỉ biết đứng nhìn, rồi khi chiếc xe kia đã dừng lại, tôi mới dám bò tôi bên em, lay lay cái thân thể bất động đẫm máu của em.
Đêm ấy, tôi chỉ bị xây xát nhẹ, còn em, có nguy cơ sẽ mất đi khả năng giao tiếp cũng như trí nhớ do chấn thương não.
Những thời gian rảnh trong ngày hầu hết tôi đều dành cho em, tôi cùng em ôn lại những kỉ niệm. Tôi thậm chí còn cố dạy cho em biết tên của tôi và tên của em. Taeminnie, làm ơn hãy bình phục.
“Anh là Choi Minho, là người yêu của em.” Tôi giữ gương mặt em nhìn thẳng vào mình. “Còn em…” Tôi chỉ vào em. “Là Lee Taemin, là người anh yêu nhất trên đời này.”
Cậu bé gật gật đầu, cười toe toét ra vẻ đã hiểu.
Tôi bất giác mà bật cười, em của tôi thật đáng yêu. Tôi kéo em lại gần, ôm em vào lòng, vuốt ve mái tóc mềm mại của em. Tôi phải làm gì để em bình phục bậy giờ?
Em đưa đôi tay, với những ngón tay mềm mại miết lên má tôi, đôi mắt tràn ngập âu lo. Eồi em lúng túng tìm cách lau khô đi những giọt nước mắt trên má tôi. Tôi chợt cảm thấy sống mũi cay cay và những hơi thở khó khăn lắm mới có thể thoát ra được khỏi cuống họng đang nghẹn lại.
Một tuần trôi qua.
Một tháng trôi qua.
Và ba tháng.
Mùa đông đã thôi gào thét, thay vào đó là một mùa xuân ấm áp. Em không có vẻ gì là tiến triển cả. Nhưng tôi vẫn chưa ngừng hy vọng.
Vào một ngày cuối tháng ba, khi tôi và em đang ngồi lật lại từng trang album ảnh thì chợt em khưng lại và hết sức chú tâm vào bức ảnh ở triển lãm Nhật Bản tôi và em đi mùa xuân năm ngoái. Em có vẻ hết sức thích thú, đôi mắt hấp háy ánh lên những tia sáng vui vẻ.
“Anh, em muốn đi Nhật Bản ngắm hoa anh đào ~~”
“Nhưng giờ đã gần hết xuân rồi mà em yêu.”
“Năm sau! Nhất định năm sau anh phải đưa em đi !!”
“Nếu em ngoan anh sẽ đưa em đi. Mà tại sao em lại muốn đi ngắm hoa anh đào hả em yêu?”
“Người ta bảo hai người yêu nhau mà ngắm hoa anh đào nở là sẽ yêu nhau mãi mãi đấy.”
“Cần gì phải thế, anh yêu em mà.”
“Ứ! Em muốn đi, em muốn đi, em muốn đi, em muốn đi… ư ưm… Yah, bỏ tay ra!!”
“Được rồi, nhất định anh sẽ đưa em đi, lần sau cũng đừng cắn vào tay anh như thế, cứ từ từ đừng gào lên thì anh cũng không bịt mồm em đâu em yêu ạ.”
Ba ngày sau chúng tôi có mặt ở Nhật Bản. Không khí lễ hội ở đây thực quá sức rộn ràng và náo nhiệt. Tôi kéo em áp sát vào người mình, trời vẫn còn lạnh lắm.
“Em có thích không?” Tôi cúi đầu mình vào tóc em, cảm nhận một mùi hương nhè nhẹ và thì thầm.
Cậu bé khẽ gật đầu, miệng nhoẻn thành một nụ cười tươi.
Tôi sẽ làm mọi cách để làm em nhớ ra.
Ngay ngày hôm sau chúng tôi đáp một chuyển đi
Nhìn em chạy giữa những tán anh đào đang nở rộ cứ như một thiên thần nhỏ vậy, mọi lo âu, buồn phiền đều tan biến hết. Những cánh anh đào rơi trên tóc em, chạm xuống áo em, thậm chí còn len lỏi vào giữa làn da trắng hồng của em. Em hơi chun mũi lại thổi phù một cánh hoa vừa khẽ đậu trên tay mình rồi lại cười toe toét. Đôi má ửng hồng phồng lên, đôi môi chu ra, con tim tôi thật cứ đập nhanh liên hồi như phá vỡ lồng ngực. Tôi yêu em, Taeminnie.
Chợt em đựng khựng lại, đôi mắt sáng long lanh ngơ ngác nhìn xung quanh. Rồi đôi mắt ấy ngập nước, em như con thỏ con lạc mất mẹ. Em ngồi bệt xuống đất và bắt đầu khóc thật to, những người qua đường nhìn em với con mắt thích thú và kì lạ, có người còn cúi hẳn xuống nói gì đó nhưng em lắc đầu quầy quậy nhất định không nghe.
Khi tôi mới bước đến bên em, cậu bé của tôi khi ngoái sang thấy bóng tôi thì ngừng khóc mà chạy đến, nhào vào lòng tôi mà tấm tức. Được một lúc thì em ngừng khóc, bắt đầu dụi dụi mặt vào áo tôi.
Và tôi xin thề có Chúa, những thứ tiếp theo mà tôi thấy được chỉ có mình em thôi, tôi không thấy gì khác ngoài em. Mặc kệ cái không gian lộng lẫy tràn ngập hoa anh đào kia, tôi không thấy gì hết, chỉ thấy em, chỉ thấy mình em mà thôi.
“M-i-n.... h-h-o...”
“Em vừa nói gì?” Tôi lay mạnh bờ vai gầy của em mà không để ý rằng trống ngực mình đang đập thình thịch và nụ cười đã xuất hiện từ lúc nào.
“Em… yêu-u… anh…”
Người ta bảo hoa anh đào không những đem lại tình yêu mà đôi khi còn đem lại một sự thần kì, một phép màu thực sự.
::: END :::
Đã từng rất yêu các fic bạn viết bên babu , nhưng đại khái là cũng lờ mờ đoán ra những gì mình đã đọc chỉ là bề nổi của một cái gì đó lớn hơn , may mắn được biết blog này qua một người cũng rất thích fic bạn , mạn phép cho mình ăn vạ ở đây luôn nhá ^^ , oneshot này thật sự rất ấm áp , suy cho cùng , tình yêu của họ đã rất đẹp , nếu cùng nhau bắt đầu lại một lần nữa có lẽ chỉ làm cho cả hai yêu nhau hơn ...
Trả lờiXóa