Thứ Hai, 13 tháng 12, 2010

[oneshot][NC17][2Min] Sex và hệ lụy của cờ bạc

*Tittle: Sex và hệ lụy của cơ bạc
*Author: Enzan Blues a.k.a KTC cháy đen nhiễm transfat + cholesteron
*Rating:
NC - 17
*Pairing (s) : 2Min is main
*Category: General – AU ; SA ; romance ; humor <ở một khía cạnh nào đó> ; yaoi ; etc.
*Disclaimer: Họ thuộc về gia đình họ và bản thân họ, tôi không có quyền can thiệp.

*A/N:

- Nếu bạn nào đã đọc fic Twinkle của tớ rồi mà không chịu được mức độ ya nhẹ hều đó thì hãy mau chóng click back vì đây mới thực sự là rating NC-17 >”<

- Nếu bạn là một người tôn trọng, trân trọng, coi trọng, blah blah blah Idol hay thích một Lee Taemin trong sáng dễ thương etc  thì lập tức click back. Cái biểu tượng click back ngay phía trên đó *chỉ chỉ* Tin tôi đi! Bạn không muốn đọc tiếp đâu!

From Enzan Blues to Dee.

À đây là cái fic mình tặng cho reader caps được màn hình ở số view 1000 của mình nha ~ Trả nợ xong rồi nha ~




Sex và hệ lụy của cờ bạc
Enzan Blues a.k.a KTC



Lee Taemin run rẩy đứng giữa sòng bài. Mồ hôi từ hai thái dương nó đang nhỏ từng giọt lên chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ. Ừ thì khi rời khỏi nhà cách đây hai tiếng cái áo sơ mi còn phẳng phiu vô cùng. Nhưng đó là chuyện hai tiếng trước!! Lúc này nó vừa thua bạc và bị bọn bảo kê đánh cho một trận bầm dập. Sau đó thì người ta bảo thằng cha giám đốc nào đó bảo nó hãy bán thân đi và sẽ trả giúp nó số tiền nó nợ người ta.

Bố tổ sư.

Đó là ba chữ đầu tiên nó nghĩ trong đầu khi gã nói thế.

Rồi ba chữ chữ ấy tiếp tục theo nó khi mà người ta dẫn nó lên phòng. Ba chữ ấy vẫn không rời khỏi đầu nó khi nó chỉ còn một mình trong căn phòng rộng lớn. Ba chữ ấy đeo đẳng nó khi nó nghĩ về những gì đang chờ đợi mình ở nhà.

Thôi xong rồi. Quả này là thằng bé hy sinh thật rồi.

Trời ơi nghĩ gì mà nói vậy chứ? Nó chỉ là một thằng nhóc 17 tuổi còn chưa nếm trải qua hết được sự đời kia mà??

Bố tổ sư!!

Ba chữ ấy tựa ba người chiếc sĩ cảm tử sống chết không rời khỏi đầu óc trẻ-thơ của thằng bé Lee Taemin.


*


Hyung nó bảo, ở đời là phải tránh xa cờ bạc. Thậm chí hyung nó còn lấy ra dẫn chứng cho nó xem, rằng hyung nó đã phải bán-thân cho thằng anh rể nó thì mới chuộc được mạng sống của mình sau một lần thua bạc. Sau mỗi lần thuyết giáo nó bằng câu chuyện này, hyung nó lại cười giả lả bảo, cũng may là hyung mày thua bạc nên tự nhiên mới kiếm được một thằng chồng không chắc cũng ế già mất thôi. Rồi sau cái phút cười cợt ấy thì lại trợn mắt lên nhìn nó, bắt nó hứa là không bao giờ được dính vào cờ bạc.

Mà kể cũng lạ, chẳng phải nhờ cờ bạc mà hyung nó mới anh rể nó mới đến được với nhau đó sao? Sao lại cấm nó không được lại gần cờ bạc chứ?

Nhưng mà nó cũng ngoan lắm nhé, không có đua đòi gì đâu. Nó xác định rồi, mỗi ngày nó chỉ dành có 1 tiếng hoặc 1 tiếng hơn-tí-xíu ở cái sòng bạc gần nhà nó thôi. Đâu có nhiều? Phải không?

Ừ thì nó biết, rằng ‘cờ bạc là bác thằng bần’, rằng ba cái trò này không bao giờ thắng được đâu. Nhưng không sao, mỗi lần chơi nó chỉ bám dính lại mấy cái máy đánh bạc tự động thôi. Tiền thì mỗi lần chơi cũng chỉ đặt bằng một bữa ăn sáng chứ mấy. Không sao, không sao, có thua cũng không sao. Mà có thắng thì càng tốt.

Nghĩ vậy nên ngày nào nó cũng lê la ra mấy cái máy bạc ở cái sòng bạc gần nhà nó.


Này, đời nó khốn nạn lắm Lee Taemin ạ. Chắc giờ thì cậu cũng cảm nhận được rồi đúng không? Rằng đời nó rất rất khốn nạn ấy?

Chuyện là sáng nay nó đi học. Ừ thì tất nhiên là đi học rồi, nó là học-sinh-gương-mẫu-thủ-đô kia mà? Nhưng không, mấu chốt vấn đề nó lại không nằm ở chỗ đấy! Mấu chốt vấn đề ở chỗ, cậu học sinh Lee Taemin-gương-mẫu-thủ-đô vừa đến trường thì cậu được thông báo rằng… rằng… được nghỉ học…

NGHỈ HỌC!!

Nghỉ học đột suất do trường có việc bận ấy mà. Bạn có thực sự hiểu nghĩa của từ ấy không? Có thằng học sinh 17 tuổi nào được thông báo trường cho nghỉ học đột suất mà còn lết xác về nhà không?? À có, tất nhiên có, nhưng tôi khẳng định, chỉ có mấy thằng ngu mới làm như vậy! Còn Taemin, nó không ngu, nó là học-sinh-gương-mẫu-thủ-đô kia mà, làm sao có chuyện nó ngu được kia chứ.

Vì thế, thay vì về nhà, thằng giai 17 tuổi-gương-mẫu-thủ-đô này đã tót thẳng ra sòng bài gần nhà nó. Trong một tiếng đầu tiên nó thắng liên tục. Thắng hoa cả mắt. Thắng mồ hôi ướt đầm cả lưng. Khốn nạn thật! Rồi đến tiếng thứ hai nó thua liên tục. Thua hoa cả mắt. Thua mồ hôi ướt đầm cả lưng. Quá khốn nạn!

Rồi nó chợt nhận ra, rằng, nó, Lee Taemin, tức thằng giai 17 tuổi-là-học-sinh-gương-mẫu-thủ-đô, đã lỡ dùng hết cả tiền học phí mà hyung nó đưa nó sáng nay. Ngay cái khoảng khắc đó, tim nó ngừng đập, phổi nó ngừng hô hấp.

Nó.sẽ.chết.

Vậy là nó hành động như một thằng ngớ ngẩn, chạy thẳng ra quầy và xin vay tiền để chơi tiếp. Nó biết nếu nó nói với hyung nó rằng, nó, Lee Taemin, tức thằng giai 17 tuổi-là-học-sinh-gương-mẫu-thủ-đô, đã lỡ dùng hết cả tiền học phí để đánh bạc thì chắc chắn nó cũng sẽ bị lột da hoặc đập chết hoặc ăn thịt hoặc thiến chết!

Với cái hy vọng nhỏ nhoi là mình sẽ thắng để dành lại số tiền học phí vừa trót xài hết ấy, nó lao vào chơi. Và tất nhiên, với mấy cái máy người ta chế tạo ra mà khả năng thắng là 0,1% ấy, nó sẽ thua. Chắc chắn nó sẽ thua. Nó cũng biết mình sẽ thua. Nhưng nó vẫn hy vọng và chơi. Bởi vì nó nghe thiên hạ chém với nó là chỉ cần biết thành tâm mơ ước thì mơ ước sẽ thành hiện thực. Thế là nó tin nó sẽ không thua. Nó hy vọng mình sẽ không thua. Mặc dù một phần nào đó trong nó vẫn bảo nó thua.

Và nó thua thật.

Thua trắng.

Như đã biết, giờ nó sẽ phải bước theo con đường hyung nó trước kia, bán thân chả nợ.

Lạy Chúa! Nó chỉ là một thằng nhóc 17 tuổi-là-học-sinh-gương-mẫu-thủ-đô thôi nhé!! Đừng có bắt nó làm cái chuyện đồi bại này sớm như thế chứ!



*



Bố tổ sư! Bố tổ sư! BỔ TỔ SƯ!!

Ba cái chữ ấy cứ lặp lại trong đầu óc thằng bé mãi không dứt.

Rồi nó chợt nhớ lại những lời vàng ngọc của hyung nó, rằng khi bị bắt em cứ tìm cửa sổ mà trèo ra để trốn.

Thế là nó nhìn quanh quất xung quay, khốn kiếp thật, không có cửa sổ!!

Bố tổ sư đời !!

Nhưng rồi nó chợt nhìn thấy, ở góc phòng có cái  quạt thông gió. Và thế là bằng kinh nghiệm của một thằng cu chuyên môn trốn nhà đi chơi. Nó nhanh chóng đu như khỉ lên đó và cậy được cái quạt thông gió ra. Sau đó mọi việc dễ hơn nhiều, bởi người nó cũng không mập lắm, hay nói trắng ra là nhìn như thằng bị bỏ đói lâu ngày, nó nhanh chóng chui được ra khỏi cái lỗ-bé-tẹo ấy.

Vấn đề là…

Giờ nó mới biết, rằng nó bị đưa lên một căn phòng ở tầng 10…

Vâng vậy thì sao??

Thì là sau khi trèo ra rồi thì thằng bé hoảng hồn tý nữa thì thằng xuống dưới chứ sao nữa.

Như đã nói trên, may mà thằng bé có kinh nghiệm bỏ nhà đi chơi nên đã nhanh chân đu được lên và bám vào mái nhà. Ơn Chúa, căn phòng nó ở lại là tầng trên cùng nữa.

Cơ bản, thành thật với nhau nhé, lên xong thì nó phải làm gì? Xuống à? Xuống bằng răng!!

Nó ngồi phịch xuống, thẫn thờ nhìn xung quanh. Trời vừa trở lạnh, nó lại mặc có mỗi cái áo sơmi mỏng dính bị đứt-ba-cái-cúc-đầu. Gió lùa vào tóc nó, len lỏi vào da nó, lạnh.

“Òng… ọc….”

Một tiếng động khá là vô duyên vang lên, mặt nó xịu xuống, sáng nay nó chưa ăn sáng. Ôm cái bụng đói, nó tự trách mình đã không nghe theo lời hyung nó, rằng khi nào tròn 18 tuổi thì mày mới được đi đánh bạc em ạ. Biết vậy nó nghe lời hyung nó mà chờ thêm một năm thì có phải tốt không cơ chứ. Người ta vẫn bảo ‘cá không ăn muối cá ươn, em cãi hyung mình trăm đường em hư’ quả là đúng mà…

Rồi nó khóc. Nó khóc dữ dội và rất lâu. Nó khóc cho cái số phận hẩm hiu của nó, còn chưa được đi trải nghiệm lần nào mà đã sắp bị người ta ăn rồi. Nó cứ ngồi khóc như vậy cho đến khi có một tiếng nói vang lên.

“Ra là ở đây, tôi tìm cậu mãi.”

Nó giật mình quay lại thì thấy một anh giai trẻ đẹp cũng đang đứng trên cái sân thượng này. Trong thoáng chốc, nó bỗng nghĩ chắc là anh giai cũng đánh bạc, cũng thua, cho nên mới phải trốn lên đây giống nó. Nó chùi chùi cái má tèm lem nước mắt của nó rồi run rẩy cất tiếng.

“Anh… cũng đi… bán thân… để trả nợ à…?”

Anh giai ngớ người ra trong giây lát. Rồi phá lên cười sằng sặc.

“Sao cậu nghĩ thế?”

“Bộ không phải sao?” Thằng bé chu chu mỏ đứng dậy hỏi.

Trong ánh mắt anh giai ánh lên một vẻ gì đấy rất chi là gian xảo. Rồi anh giai giả bộ khổ sở liền tiền về phía nó và ngồi phịch xuống cạnh nó.

“Ừ ừ, anh cũng phải đi… bán thân em ạ… Nhưng mà anh bán… xong rồi…”

Thằng bé nhìn anh giai với vẻ tội nghiệp, nó cố sức ấn đầu anh giai vào vai mình và xoa xoa đầu anh giai rồi cất lên cái giọng thương cảm.

“Tội nghiệp anh, nhìn đẹp giai như này, manly như này mà…”

Anh giai bật cười khùng khục.

“Hả, anh cười cái gì?” Thằng bé phụng phịu cau mày lại.

“À thật ra để anh dậy cho em cách trốn thoát khỏi cái này nhé, em sẽ không phải bán thân đâu, mà…”

“Mà sao hả anh?” Nó mừng húm vội lắc lắc vai anh giai. “Bày cho em đi anh, chỉ cần không phải bán thân thì kiểu gì em cũng làm!”

“Ừm… liệu anh có nên nói cho em không?” Anh giai ra vẻ đăm chiêu làm thằng bé bỗng thấy bồn chồn lắm. “Mới cả cách này thì em vẫn phải chiều chuộng người ta một lúc đấy…”

Đến lượt thằng bé ngớ người ra. Nó vò đầu bứt tai suy tính cả nửa ngày trời. Rồi nó quay sang hỏi anh giai với cái vẻ mặt ngu vô cùng tận.

“Chiều chuộng người ta là cái gì hả anh?”

Anh giai bị ngu mất năm giây rồi ra vẻ cảm thông vỗ vỗ lên vai nó.

“Nhóc không biết chiều chuộng người ta là cái gì sao? Tội nghiệp nhóc.” Anh giai chép miệng một cái. “Thôi để anh dạy nhóc nhá!”

Thằng bé vỗ tay đôm đốp, mừng thầm rằng may sao lại gặp được một người tốt đến nhường này.

“Bắt đầu này…”

Anh giai khẽ nói rồi trườn người lên, ấn nó nằm xuống đất. Sau đó anh giai nhếch mép nhìn khuôn mặt thằng bé còn bối rối rồi đưa tay cởi nhẹ từng chiếc cúc của thằng bé. Khi khuôn ngực trắng ngần của thằng bé lộ ra hoàn toàn cũng là lúc anh giai được chứng kiến một ông mặt trời mọc lúc 12 giờ trưa ngay cạnh mình.

Anh giai nhẹ nhàng áp tay lên khuôn ngực thằng bé và di chuyển một cách chậm chạp. Cái cảm giác nhồn nhột khắp người khiến thằng bé giật nảy lên và đá tung anh giai vào một góc. Nó kéo áo, mặt đỏ tưng bừng hét ầm lên.

“Anh đang làm cái trò gì thế ???”

“Ô vậy nhóc không muốn học cách chiều-chuộng nữa thì thôi, anh đi về~ Tý nữa bị người ta ‘làm’ thật thì cũng đừng kêu ai nha~” Anh giai lồm cồm bò dậy phủi phủi vai áo và quay lưng lại như có ý bỏ đi.

Thằng bé thấy thế thì hoảng sợ lắm, liền chạy ra lắc lắc hai cánh tay của anh giai và nói với cái giọng khẩn khoản.

“Em… em xin lỗi… Chỉ tại em nhột quá thôi mà… Em hứa… hứa sẽ nằm yên để anh ‘mần’, nha, nha…”

Anh giai búng một cái rõ đau vào trán thằng bé, hắng giọng một cái, anh nói to.

“Về lại chỗ cũ, bung lại áo ra, nằm nguyên như khi nãy.” 

Thằng bé tuy bị đau nhưng lại lủi thủi ra chỗ khi nãy, bung áo ra và nằm một cách ngang nhiên. Nó sợ anh giai giận nó, không dạy nó cách chiều chuộng người ta cho nó nữa thì nó sẽ bị ‘làm’ thật mất.

Anh giai tiến lại phía nó, nhẹ nhàng ngồi xuống. Một tay vẫn di chuyển trên khuôn ngực nó rồi thỉnh thoảng hứng chí thì véo vào hai viên chocolate của nó khiên nó vừa giật mình lại vừa đỏ mặt còn tay kia thì luồn xuống thấp dần, thò tay vào quần nó và nắn nắn hai cặp mông tròn xoe của thằng bé.

Thằng bé ngượng. Ừ tất nhiên nó ngượng. Nhưng nó chẳng dám làm gì cả. Nhục vậy đấy!

Anh giai chưa tha cho nó. Anh nhếch mép một cái, bảo nó, bằng một cái giọng đểu cáng hết sức.

“Em hãy làm những gì anh vừa làm với em đi!”

“D-dạ…?” Thằng bé khổ sở nhìn lên anh giai, mắt nó lại ầng ậc nước rồi.

Anh giai không nói gì nữa, nó liền cuống cuồng ngồi dậy, nó sợ anh giai lại bỏ đi thì chết. Đôi tay nó run rẩy chạm nhẹ vào áo anh giai. Anh giai mặc một cái áo ba lỗ màu đen bó sát người. Một luồn điện từ tay chạy thẳng lên đầu nó khiến não nó nhũn ra. Làm sao nó có đủ can đảm để cởi áo anh giai ra chứ??

Anh giai trừng mặt nhìn nó.

Nó nuốt nước bọt, không được để anh giai giận. Không được. Tuyệt đối không được.

Thế là thằng bé nín thở luồn nhẹ tay vào trong áo anh giai. Bàn tay nó như đơ ra khi chạm vào làn da trần của anh giai. Nó cứ mó mó ở đấy cả nửa ngày trời mà không nhận ra rằng mặt nó đang đỏ hơn bao giờ hết.

Lồng ngực anh giai đang phập phồng từng nhịp một. Nó không nhận ra rằng anh giai đang nhịn lắm từ nãy đến giờ. Vậy là thằng bé bị đè, vậy thôi, đơn giản, dễ hiểu.

Anh giai ghìm nó nằm xuống thế mà nó còn cười hềnh hệch, bảo.

“May quá em không phải cởi áo cho anh rồi.”

Học-sinh-gương-mẫu-thủ-đô quả không phải lúc nào cũng thông minh…

Anh giai mím chặt môi, hơi nhắm mắt lại, trước mặt anh giai lúc này là một thằng giai khác trẻ khỏe, cơ thể còn ngon đang nửa kín nửa hở, phơi phới yêu đời. Mà cơ bản anh giai có phải thằng quan hoạn đâu mà kiềm chế được chứ!

Thế là anh giai, một tay vẫn giữ chặt người thằng bé, tay kia tuột phăng cái quần của nó. Bỏ xừ rồi, hệ hô hấp của anh giai đình công rồi.

“Sao đến ‘bé dưới này’ cũng đáng yêu thế chứ!” Anh giai gào thét trong vô vọng. Ông trời thật bất công, cớ sao lại để anh giai gặp phải cái thằng của nợ này cơ chứ…

Anh giai chần chữ một lúc rồi từ từ tuột xuống, liếm nhẹ lên ‘cái’ của thằng bé. Quả là lần đầu, mới chạm nhẹ tí xíu mà đã dựng đứng lên rồi. Anh giai mỉm cười, tay siết lấy vòng eo của thằng bé và bắt đầu đưa trọn ‘cái’ của nó vào trong miệng. Anh giai hóp má lại, không ngừng chà xát ‘cái’ của nó. Thằng bé run rẩy đưa tay lên tự bịt mồm mình nhưng không sao ngăn được những tiếng rên nho nhỏ thoát ra trong vô thức.

Anh giai nghe tiếng rên của thằng bé thì dường như là một liều thuốc kích thích vô cùng kinh khủng nên càng ra sức mát-xa em bé ở dưới một cách nhanh hơn. Anh mút mạnh lên ‘cái’ của nó khiến hông thằng bé giật một cái thật nhẹ, nhưng vẫn chưa đủ độ để nó ra.

Mặt thằng bé đỏ bừng, nó như ngừng thở mỗi lần anh giai đánh lưỡi cuốn theo thành viên của nó.

Nó lại để tuột ra ngoài thêm nhiều tiếng rên hơn nữa. Anh giai thật sành sỏi khi mà toàn cố tình đánh lưỡi vào những điểm nhạy cảm trên nó. Rồi tay thằng bé luồn xuống trong vô thức. Nó kéo nhẹ chiếc phéc-mơ-tuya của anh giai, có chân lên chuồi chuồi quần anh giai xuống.

“Hóa ra anh giai không mặc underwear” Nó nghĩ thầm rồi lại đỏ bừng mặt mà tự cảm thấy xấu hổ vì cái ý nghĩ đó. Từ lúc nào nó đã trở nên biến thái như này chứ!!

Tay nó chạm nhẹ vào thành viên của anh giai. Nó cũng chưa làm tình với ai bao giờ, nên nó vuốt ve thành viên của anh giai theo cảm giác của nó. Một ngón tay của nó trượt dài từ trên xuống rồi nó vuốt mạnh hơn.

Anh giai cả thấy lồng ngực mình tựa hồ sắp vỡ tung. Dĩ nhiên anh giai cũng chẳng phải là người ngoan ngoãn như thằng bé đến độ chưa làm tình với ai bao giờ. Nhưng trong cả mấy (chục) lần làm tình ấy anh giai đều không có cảm giác như thế này.

Rồi cả anh giai lẫn nó đều ra cùng một lúc. Hông nó giật mạnh, anh giai cũng vậy. Nó thở phì phò, cái chất nhờn nhờn ấy của anh giai bắn tung tóe, lên cả tay nó lẫn ngực nó. Trong khi hình như anh giai đã nuốt hết cả rồi thì phải.

“Lần sau mình sẽ bảo anh giai cho mình thử mút như vậy… Chắc cũng thú vị lắm…” Một lần nữa nó tự nghĩ và tự tát mạnh vào má mình và cái ý nghĩ đó. Trời ơi chẳng lẽ nó còn mong có lẫn thứ hai nữa sao??

Anh giai nhìn nó, một cách trìu mến. Rồi từ từ áp ngực anh giai lên ngực nó, chạm nhẹ hai đôi môi. Từ một cái chạm nhẹ ngay sau đó biến thành một nụ hôn cuồng nhiệt. Lưỡi anh giai mạnh bạo sục sạo trong vòm miệng nó nhằm tìm những điểm ngọt ngào nhất. Nó cũng đâu có vừa, thậm chí nó còn cố tình kéo cả lưỡi anh giai sang lưỡi mình, nếm thử cái thứ nước bọt của anh giai.

Ngọt lắm. Nó chỉ nhận xét có một câu như vậy.

Cuối cùng thì nó với anh giai cũng dứt ra được khỏi nụ hôn ấy. Nó thở từng hơi gấp gáp như thể sợ anh giai sẽ ăn hết không khí của nó không bằng.

Anh giai cũng thở. Lần đầu tiên anh giai hôn người khác mà cảm thấy ham muốn như này. Rồi anh giai phả nhẹ một luồng khí nóng bỏng lên cổ nó, thì thầm.

“Tiếp tục nhé…”

Không để cho thằng bé kịp trả lời anh giai đã lật sấp nó lại và đâm thẳng vào nó. Thằng bé đơ người trong giây lát rồi mới cảm nhận được một cái đau kinh khủng đang xâm nhập nó. Đau nhưng không phải là không thích.

Nó mím chặt môi, cảm nhận được anh giai đang đâm vào theo một hướng chéo để có thể vào được sâu nhất. Nó hơi rướn người lên rồi cũng nhanh chóng phối hợp nhịp nhàng với anh giai. Mặc dù nó đang đau muốn chết à. Đau, nhưng thỏa mãn.

Nó rên lên thành từng tiếng khe khẽ.

Ra đây là cách chiều chuộng người khác ư…

Vậy có khác gì bị-làm đâu…

Ớ O_O


Chỉ tiếc rằng lúc thằng bé nhận ra được điều đó thì cũng đã quá muộn. Và nó cũng đã bị cuốn vào cái khoái cảm ấy mất rồi. Giờ ai phá đám nó, ngăn cuộc vui giữa chừng của nó dừng lại là nó tuyệt đối không tha đâu đó nha.

Anh giai và nó lại cùng nhau ‘ra’ lần thứ hai, dường như có mối đồng cảm giữa cả hai vậy.


Không gian trước mắt mờ dần đi, nó khép đôi mắt lại. Mệt, quả thực rất mệt. Nó đã hiểu vì sao hyung nó và anh rể nó sau mỗi trận lục-đục thì đều lăn quay ra ngủ như heo đến tận sáng hôm sau rồi. Trước khi thiếp đi thực sự, nọ chỉ cảm nhận được có ai đó đang nhấc bổng nó lên. Nó cũng cố gắng gượng ngồi dậy, van vỉ người ta đừng có ‘mần-nó’ mà hãy để nó về xin tiền hyung nó trả nợ. Nó nghĩ lại rồi, trừ anh giai nó sẽ không để ai động vào người nó đâu. Dù bị hyung nó giết thì nó cũng nhất quyết không bán thân nữa!
Nhưng cơ bản là nó không còn tý sức lực nào cả, nên nó cũng chìm vào mê sảng luôn…



Nó tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên một cái giường rất chi là êm ái.

“Yah yah Minho!! Như vậy là anh ăn sạch thằng em tôi rồi còn gì!!”

Nó giật mình, đó chẳng phải là giọng của hyung nó sao?? Thế là nó hoảng sợ rúc sâu vào trong chăn, hyung nó sẽ giết nó mất!!

“Thôi mà Kibum, cậu biết tôi thích nó từ lâu rồi còn gì…”

A, là giọng của anh giai, nó nửa mừng nửa lo, mừng vì anh giai đang đỡ trận phong ba bão táp của hyung nó hộ nó. Còn lo, lo vì nó sợ anh giai sẽ bị hyung nó lột da trước rồi lột da nó sau…

“Thích thích cái của khí á!! Dụ dỗ trẻ chưa đủ tuổi vị thành niên và sòng bài!! Lập trình cho nó thắng liên tiếp rồi lại thua liên tiếp!! Khiến nó vì sợ mà phải bán thân!! Anh làm người như vậy mà được hả Choi Minho??”

Nó nhíu mày, kì vậy. Thế là nó hếch tai lên nghe ngóng.

“Ah, lúc đầu tôi cũng định trêu Taemin thôi, ai ngờ nó lại dễ thương đến vậy chứ… Khiến tôi không kiềm chế được nữa à…”

Nó trợn mắt. Hóa ra nó bị lừa!! Hóa ra anh giai không phải cũng đánh bạc thua mà phải bán thân!! Hóa ra anh giai chính là cái gã giám đốc kìa!!

Bố tổ sư.

Ba cái chữ ấy lại tiếp tục đeo đuổi nó…

“Tôi về!! Từ nay giao em tôi cho anh!! Anh mà không đối xử tốt với nó là tôi giết!!”

“Rồi rồi.”

Nó đơ người. Đơ toàn tập. Người ta lại nỡ đi lừa một thằng nhóc 17 tuổi-là-học-sinh-gương-mẫu-thủ-đô sao…

Hyung nó lại có thể giao đứa em trai ruột thịt là học-sinh-gương-mẫu-thủ-đô dễ dàng như vậy sao…

Đúng rồi, đó chắc chắn không phải Heechul hyung của nó!!

“JINKI À!! VỀ THÔI!!”

Thôi xong… Nghe cái giọng này, nghe cái cách gọi này, nghe cái tên của người bị gọi này thì nó khẳng định đây chính là hyung của nó rồi…

Cạch.

Cánh cửa bật mở.

Anh giai, à Minho bước vào.

Nó phồng má nhìn Minho. Là một-học-sinh-gương-mẫu-thủ-đô nó không chấp nhận người ta được phép lừa mình như vậy!!

Minho tiến lại chỗ nó, ôm gọn nó vào lòng, hôn nhẹ lên tóc nó, thì thầm thật khẽ.

“Anh yêu em…”

Toàn bộ dự tính của thằng bé 17 tuổi-là-học-sinh-gương-mẫu-thủ-đô tiêu tan sạch. Hình như tim nó vừa nhịp lệch một nhịp.

Ôi không, nó biết thế nào là yêu rồi!


::: END :::

2 nhận xét:

  1. thưa Au thân mến!!! sau một thời gian lặn mất tăm(tại thi cử và đang bùn rười rượi khi mất tiêu lun cơ hội canh me 1000 lượt view cho Au T_T)
    em đã trở lại đey!!! đọc fic Au thì độ- trong- sang- gần- như- hok- cóa của em lại xuất hiện!!!
    em đọc cái twinkle của Au lâu ùi!!! em thấy mức độ bài này hơn bài kia tý xíu thui nhưng hay!!!
    dù sao cũng là 2min nên em rất chi la hớn hở!!!

    *P/S: Au nhớ thi xong add nick em!!!

    Trả lờiXóa
  2. Đã add XD

    Mà tại sao đang xưng cậu-tớ lại thành ss-em thế T T

    Tớ không có già nha, gọi ss tự kỉ khóa blog bâu giờ òa òa

    Trả lờiXóa