Shot 5: Doesn’t need to shout it out
Anh hôn lên mái tóc cậu. Anh hôn lên đôi má cậu. Anh siết chặt tay cậu. Anh ôm cậu vào lòng.
“Anh yêu em.”
Cậu bé nhỏ của anh, với thân hình mảnh khảnh và mái tóc nâu ôm sát mặt. Cậu bé nhỏ của anh, với tâm hồn ngây thơ và nụ cười thánh thiện. Cậu bé nhỏ của anh với đôi tay ngắn cũn và cơ thể mỏng manh. Cậu bé nhỏ của anh.
“Anh yêu em.”
Anh lau nước mắt, những giọt nước mắt trong vắt, khi cậu khóc. Anh hạnh phúc, còn hạnh phúc hơn cả cậu, khi cậu vui. Anh mỉm cười, khi cậu có những trò đùa trẻ con đáng yêu. Anh lo lắng, tựa như ngồi trên đống lửa, khi cậu ốm, khi cậu bỏ ăn. Cảm xúc của anh, đều là vì cậu.
“Anh yêu em.”
Anh thích nhìn cậu khi cậu nhảy, khi ấy cậu chẳng còn chút lo nghĩ nào cả. Anh bật cười khi cậu xấu hổ, khi ấy mặt cậu đỏ ửng lên trông đáng yêu lắm cơ. Anh thích trêu cậu, khi ấy nhìn cậu thật dễ thương với những câu nói lắp bắp không tròn chữ và bối rối vò vò mái tóc.
“Anh yêu em.”
“Anh yêu em.” Anh nói thì thầm vào tai cậu, chỉ đủ để mình cậu nghe được mà thôi.
“Anh yêu em.” Anh hét to trước sân khấu, trước mặt cả ngàn khán giả và fan hâm mộ.
“Anh yêu em.”
“Anh yêu em.”
“Anh yêu em.”
Và thay cho câu trả lời, cậu ghé sát đôi môi mình lên má anh với một nụ hôn ngọt ngào.
Nhiều khi, người ta không nhất thiết phải nói nên lời.
::: END :::
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét