Thứ Bảy, 4 tháng 12, 2010

[oneshot][OnKey] Món quà


*Tittle: Món quà
*Author: Enzan Blues a.k.a KTC cháy đen nhiễm transfat + cholesteron
*Rating: PG
*Pairing (s) : OnKey
*Category: Non au ; a liitle sad ; romance ; HE <Thật ra vẫn cảm giác nó thuộc loại nhảm thì chuẩn hơn>
*Disclaimer: Họ thuộc về gia đình họ và bản thân họ, tôi không có quyền can thiệp.

Hôm nay bị dở chứng. Sáng vui. Trưa vui. Chiều tự nhiên lên cơn. Lẽ ra đang phải ngồi mà type cho xong cái sê-di 15 fic nhưng vẫn phải type cái này để loại bò tâm trạng tự kỉ. => Mình thực vô dụng

Btw, fic cả đấy.

Enjoy~




 Món quà
Enzan Blues a.k.a KTC



Nắng.

Nắng mùa đông chơi vơi giữa không gian lạnh giá với những cơn gió điên cuồng đang gào thét. Nắng mùa đông màu vàng nhạt, không chói lòa như nắng mùa hạ.

Nắng mùa đông chơi vơi.


Gió.

Gió tạo nên mùa đông. Lạnh buốt. Lạnh đến tận xương tận tủy.


Mưa.

Mùa đông chẳng có mưa, chỉ có gió cùng chút nắng vàng nhợt nhạt..

Tại sao dẫu biết là không có mà người ta vẫn ao ước?

Tại sao dẫu biết ao ước cũng chẳng có mà người ta vẫn hy vọng?

Tại sao dẫu biết là viển vông mà người ta vẫn mong chờ?




----------------------------------------------------------



Những giọt nước mắt rơi nhẹ tênh, hòa vào với cơn gió đầu mùa.


Rảo bước trên con phố quen thuộc, tôi bật cười khe khẽ. Khi người ta quá mệt mỏi thì một giọt nước mắt nặng trĩu cũng thật khó để rời khỏi mi.

Cái gió đầu mùa lạnh tê tái, lạnh đến độ có thể quật ngã một con người. Bên tai tôi một bản nhạc nhẹ dịu vang lên, cuốn tôi vào một cơn mê sảng. Nhớ.


“Yah yah Kibum ah, em thích quà Noel gì nào?” Giọng nói của anh đầy vẻ phấn khích.

“Em không phải trẻ con, đừng dụ khị em như thế!” Tôi gắt.

“Hôm nay là Noel mà…” Anh xịu mặt xuống. “Em không thể nghỉ làm một buổi sao?”

“Để em yên!!” Tôi hét ầm lên và cụp máy.

Thế nhưng khi tôi hết giờ làm, anh vẫn tới. Và tặng tôi một món quà, chiếc khăn len mùa đông với hai màu đen trắng caro thật ấm áp.

Bật cười.

“Em đã nói em không cần quà cơ mà.” Tôi giả trách móc nhưng vẫn quàng chiếc khăn lên cổ. “Ấm lắm!”

“Anh yêu em.”


Tiết trời đang vào độ chuyển mùa. Lạnh và khô. Tôi đút tay vào áo, mỉm cười thật nhẹ trong gió với chiếc khăn quàng đen trắng caro trên cổ.



“Kibum… sao em cứ ăn mặc phong phanh thế…?” Anh bĩu môi chỉ vào chiếc áo mỏng tang tôi đang mặc.

“Vậy là được rồi.” Tôi đẩy nhẹ gọng kính, tiếp tục cắm cúi vào chiếc laptop. “Anh còn lằng nhằng là em sẽ về đấy!”

“Đi uống café với nhau em còn xách theo cái cục nợ ấy làm gì?” Anh khoanh tay lại cau có. “Cứ như em hẹn hò với nó còn anh là người thứ 3 vậy!”

“Ai bảo anh rủ em đi?” Tôi lừ mắt lườm anh một cái tóe lửa. “Không thích thì để em đi về, còn biết bao nhiêu là việc phải làm đây!”

“A thôi nào… Anh đùa anh đùa…” Anh vội xua tay. “Ừ rồi rồi, em có hẹn hò với cái máy tính cũng không sao, anh làm người thứ 3 cũng không sao…”

“Biết điều thế là tốt đấy!” Tôi bật cười trong vô thức.

1 tiếng trôi qua.

Im lìm, chỉ có tiếng trò chuyện ở mấy bàn bên cạnh. Anh hoàn toàn không nói một câu nào.Tôi vội ngẩng lên thì đã thấy anh dựa lưng vào thành ghế và ngủ gục từ lúc nào rồi.

Khóe mép tôi giãn dần thành một nụ cười, rồi đôi mắt tôi hướng vào chiếc túi màu hồng anh giữ khư khư suốt từ nãy đến giờ với vẻ hứng thú. Anh lại bày trò gì nữa đây, Jinki?

Một chiếc áo len màu đen sọc trắng.

Ngỡ ngàng.

Một tấm thiệp, với nét viết nguệch ngoạc.

“Anh yêu em, Kibum.”


Tuyết đang rơi. Tuyết chạm nhẹ vào chiếc áo len màu đen sọc trắng. Ấm áp.

Tôi đứng khựng lại, đưa tay lau nhẹ đôi mắt chẳng biết đã ướt nhòe từ lúc nào. Anh lúc nào cũng có thể tạo nên những điều bất ngờ như thế. Những điều bất ngờ khiến tôi cảm thấy xấu hổ, cảm thấy không hề xứng đáng.


“Valentine rồi em yêu, em thích quà gì nào?” Chẳng biết từ lúc nào anh đã vòng qua đằng sau tôi và lắc lắc đôi vai tôi.

“Giời ạ!!” Tôi cau mày gạt tay anh ra khỏi vai mình rồi đứng lên bước về phòng đóng sập cửa lại.


Đến nửa đêm tôi mới bước ra khỏi phòng. Và tôi cảm thấy như có cái gì nghèn nghẹn chặn ngay giữa cổ hỏng tôi khiến tôi không tài nào thở được. Anh dựa lưng vào tưởng cạnh cửa phòng tôi và đang ngủ ngon lành cùng với hộp quà hình trái tim trong tay.

Tôi ngồi xuống, mỉm cười lấy chiếc hộp từ tay anh và nhẹ nhàng bóc nó ra. Một đôi găng tay sọc đen trắng cùng một phong chocolate.

Chocolate đắng nhưng vẫn thật ngọt. Tôi thích cái vị đắng của chocolate, đắng mà lại ngọt. Ngọt mà lại đắng.

Xỏ nhẹ đôi găng tay vào tay mình, mềm mại và thật ấm. Tôi chạm nhẹ môi mình lên môi anh. “Coi như quà em tặng anh, anh nhé.”


Một cơn gió lạnh tê tái thốc thẳng vào người tôi tựa hồ làm tôi xiêu vẹo. Tôi hơi rùng mình, không nhận ra kịp một giọt nước mắt nữa vừa rơi, tan vào gió.

Với đôi găng tay sọc đen trắng trên tay, tôi nhẹ nhàng lau khô đôi mắt.


Năm tôi lên năm, tôi nhận được một món quà từ bố mẹ, món quà đầu tiên và cũng là cuối cùng. Tôi đã thật hào hứng bóc lớp giấy gói màu xanh và vô cùng mừng rỡ khi nhìn thấy bên trong là một củ carrot bông mềm mại. Tôi vui lắm. Áp nó lên mặt và luôn miệng nói cảm ơn bố mẹ, là một đứa trẻ, tôi không nhận ra gương mặt họ đang vô cùng khác lạ.

Sau đó, tôi được đưa đến trại trẻ mồ côi.

Mãi mãi.

Vì lẽ đó mà tôi rất ghét quà. Những đứa khác đồng trang lứa  rất vui khi nhận được những món quà vào những dịp kỉ niệm, tôi thì không. Tôi chối từ tất cả. Với tôi, chính món quà đã đêm đến sự chia lia.

Cho đến khi gặp anh.

Anh đến, anh đi vào cuộc đời tôi như một cơn gió.

Anh tặng cho tôi những món quà nhỏ mà ngọt ngào vô cùng. Nó khiến tôi phải mỉm cười.


“Anh sẽ chẳng sống lâu nữa đâu Kibumnie à…” Anh bật cười khe khẽ trong khi đôi tay đã luồn ra sau eo tôi và gục nhẹ đầu lên vai tôi.

“Đừng đùa như thế, không hay đâu.” Tôi cau mày đẩy nhẹ anh ra.

“Không, anh nói thật đấy.” Anh mỉm cười nhẹ, nụ cười chơi vơi như tia nắng vàng lọt thỏm giữa mùa đông buốt giá.


Tôi gần như đã phát điên khi anh nói ra cái câu ấy, tôi chẳng nhẽ mình đã làm gì nữa. Tôi chỉ nhớ tôi đã ngồi lặng đi một lúc lâu trên chiếc ghế salon. Rồi thì thầm một tiếng nho nhỏ,

“Em sẽ cứu anh, bằng mọi giá, dù phải hy sinh mạng sống này, em cũng phải tìm ra được cách để cứu anh.”

Tôi được biết, với căn bệnh của anh, chỉ cần phẫu thuật thì sẽ có 50% cơ hội sống. Chỉ là… chi phí phẫu thuật quá cao.

Lần đầu tiên trong đời, tôi mong mình thật giàu có.

Và tôi đã lao vào làm việc. Tôi không thể dành dược nhiều thời gian ở bên anh. Nhưng tôi biết nếu tôi làm việc thật chăm chỉ, chắc chắn tôi sẽ có đủ tiền để anh phẫu thuật. Tôi phải làm việc. Đó là con đường duy nhất để anh có cơ hội sống.


Sau 3 tháng, số tiền ấy đã đủ. Nhưng anh lại nhất quyết không chịu đi phẫu thuật. Anh đã gắt lên với tôi, rằng số tiền đó là của tôi, anh không thể lấy được. Và chắc gì ca phẫu thuật của anh sẽ thành công? Và anh còn hỏi tôi, rằng tôi không thấy phí công khi dành công sức nghiên cứu, buôn bán chứng khoán cho một điều mong manh? Anh còn mắng tôi ngu ngốc, đại ngu ngốc.


“Em là đồ điên!” Anh quát. “Sao có thể làm như vậy với một người mới gặp có một năm chứ?” Mặt anh đỏ gay, anh lại tiếp tục lớn tiếng, lần đầu tiên anh lớn tiếng đến thế. “Đừng có nhắc chuyện này với anh nữa! Tuyệt đối không được! EM NGHE RÕ CHƯA?”

Rầm.

Cánh cửa sập lại.

Tôi lặng lẽ đứng đó, nhìn vào cánh cửa gỗ vô hồn mặc cho những hơi thở đang nghẹn lại trong cuống họng. Tôi lặng lẽ đừng đó, cảm nhận được trái tim đang nhịp từng nhịp gấp gáp. Tôi lặng lẽ đứng đó, âm thầm nuốt nước mắt vào trong, Tôi lặng lẽ đứng đó, dù cơ thể đang run rẩy lên từng hồi.

Tôi lặng lẽ đứng đó, thật lâu.

“Jinki, em xin anh.”


Tôi ngồi thụp xuống bên vệ đường vắng. Ôm trong lòng hộp bánh mà anh thích nhất còn nóng hổi.

Tuyết đã phủ trắng không gian rồi. Một màu trắng lạnh lẽo.


Tại sao dẫu biết là không có mà người ta vẫn ao ước?

Tại sao dẫu biết ao ước cũng chẳng có mà người ta vẫn hy vọng?

Tại sao dẫu biết là viển vông mà người ta vẫn mong chờ?


Anh ôm chầm lấy tôi, nhẹ nhàng hôn lên cổ tôi, hôn lên tóc tôi. Nụ hôn kéo tới tận mang tai. Anh cắn nhẹ lên vành tai, chủ động cởi nhẹ từng chiếc cúc trên áo tôi. Anh đẩy tôi ngã xuống giường, gấp gáp vuốt dọc theo bộ ngực trần của tôi.

Cảm giác nhột nhạt do anh đem lại khiến tôi không thể ngăn được những tiếng rên thật nhỏ. Tôi vò tay vào mái tóc anh, hôn nhẹ lên vầng trán anh.

“Anh yêu em.” Anh cởi bỏ cái quần pajama rộng thùng thình của tôi.

“Anh yêu em” Anh vuốt nhẹ lên làn da trần của tôi.

“Anh yêu em” Anh cắn nhẹ lên đôi môi tôi.

“Anh yêu em.” Anh dần chiếm hữu tôi với thứ chất lỏng của mơ ước.

“Anh yêu em” Anh siết chặt tôi vào lòng, áp lồng ngực của anh lên lồng ngừng của tôi, hai lồng ngực trần khiến tôi cảm nhận được những nhịp trái tim đang đập của cả hai như hòa quyện với nhau.

“Em cũng yêu anh.” Tôi đáp nhẹ trước khi chìm vào giấc ngủ say đắm.

Ngày hôm sau, anh đồng ý nhập viện. Với một yêu cầu, rằng tôi phải lập tức từ bỏ khi thấy cơ hội quá mỏng manh.

Tôi gật đầu.


Tôi bước vào bệnh viện. Mỉm cười tới bên giường bệnh, khẽ nghiêng mình và thì thầm bên tai anh.

“Bánh nè, mau thức dậy đi, em sẽ chia cho anh.”

Tĩnh lặng.

“Anh không dậy là em sẽ ăn hết đó nha!”

Tĩnh lặng.

“Jinki ah…”

Bật khóc.

Tôi khụy xuống bên giường bênh, gục đầu xuống bên anh mà khóc nức nở. Anh nằm bất động trên chiếc giường drap trắng với hàng đống dây dợ xung quanh.


“Bác sĩ, như vậy là sao?” Tôi hốt hoảng hỏi vị bác sĩ trực tiếp mổ cho anh.

“Chúng tôi đã cố hết sức.” Ông ta thở dài.” Bệnh đã quá nặng, dù mổ cũng chỉ có thể sống thực vật cả đời mà thôi.”

“Không có cách nào sao?” Tôi gào ầm lên, cắn môi đến bật cả máu.

“Có… Tất cả phụ thuộc vào anh ấy… “ Nói rồi ông nhìn sang anh với ánh mắt thương cảm. “Khả năng tỉnh lại có có khoảng… 0,1%”


Tôi giàn dụa nước mắt, ôm lấy cơ thể bất động của anh mà lay thật mạnh.

“Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi anh!”

“Tỉnh lại, em xin anh, hãy tĩnh lại đi!”

“Jinki, anh không thể bỏ em lại như thế này!”

“Anh nói anh yêu em kia mà!! Làm ơn, nếu yêu em thì hãy tỉnh lại đi!”

Tôi gào thét lạc cả giọng. Những tiếng nói thổn thức trong trái tim khiến nó đau nhức nhối. Những hơi thở dồn dập khiến tôi thấy choáng váng.

Đã 1 năm tròn, tỉnh lại đi anh.


 [Pip]

Tiếng động khiến tôi giật mình, âm thanh của cái máy trên người anh.

“Anh đã nói em phải lập tức từ bỏ ngay khi thấy cơ hội quá mỏng manh kia mà?”

Anh!



Tại sao dẫu biết là không có mà người ta vẫn ao ước?

Tại sao dẫu biết ao ước cũng chẳng có mà người ta vẫn hy vọng?

Tại sao dẫu biết là viển vông mà người ta vẫn mong chờ?

Bởi vì trên đời có một thứ gọi là tình yêu.


Tình yêu là món quà đẹp nhất cậu nhận được từ anh.


::: END :::

1 nhận xét:

  1. Tâm trạng đã đag tối ôm như trời ngoài kia mà chui vào đây đọc cái này làm gì nữa đây...
    À, để khóc.
    Chả com đâu, đang muốn khóc một tí, xin lỗi bạn nhé.
    3h r...

    Trả lờiXóa