*Author: Enzan Blues a.k.a KTC cháy đen nhiễm transfat + cholesteron
*Rating: T
*Pairing (s) : JongKey, maybe.
*Category: General
*Disclaimer: Họ thuộc về gia đình họ và bản thân họ, tôi không có quyền can thiệp.
*Note: Nó rất-rất-rất-rất-rất-rất-rất-rất ngắn.
Catch
Enzan Blues a.k.a KTC
Tôi vè em, đuổi nhau trong một trò chơi. Và tôi đã không thể bắt được em, dù chỉ một lần. Mỗi lần tôi để em vụt thoát khỏi tay mình, em lại quay lại lè lưỡi và cười lớn trước khi tiếp tục chạy.
“You can’t catch me, baby.”
Cho đến một hôn, tôi mơ thấy một giấc mơ. Nơi đó, tôi xin thề có chúa là em chỉ cách tôi một giây thôi. Vậy mà khi tôi vừa đi qua thì đằng sau, những tiếng lốp xe ma sát với mặt đường tạo nên một chuỗi âm thanh ghê rợn, có một dòng chất lỏng chảy đến chân tôi. Tất cả những gì tôi có làm lúc đó là đứng yên, người tôi đã cứng lại mặc kệ lồng ngực đang đập những nhịp dồn dập, gấp gáp. Những tiếng nói khô khốc vụt thoát ra từ đôi môi run rẩy của tôi.
“I have never and ever catch you, baby.”
Tôi bật dậy với cái lưng ướt đẫm rịn đầy mồ hôi, nhưng hơi thở dồn dập làm đầu óc tôi choáng váng. Tôi vò chặt tấm ga giường, trong chốc lát mà thấy sợ cái giấc mơ ấy, giấc mơ mà tôi không thể bắt được em, mãi mãi.
Hương thơm của những món ăn từ bếp tràn ngập căn phòng, lôi tôi trở lại với thực tại.
Tôi bước xuống giường, mở cửa, bước vào bếp, một nụ cười lướt qua trên khuôn mặt tôi, em đang ở đó. Tôi bước đến bên em, hôn thật nhẹ.
“I love you.”
Ngày hôm đó, tôi và em đi mua sắm, tôi đi đằng trước, em cách tôi khoảng mấy bước chân thôi.
Âm thanh ghê rợn của những cái lốp xe ma sát với mặt đường tạo thành một chuỗi dằng dặc.
Tôi giật mình khi những hình ảnh và tiếng động của giấc mơ của mấy ngày hôm trước lại lướt trong đầu tôi như một thước phim quay chậm.
Em chỉ cách tôi một giây thôi, và tôi đã không bắt được em, mãi mãi.
Tôi, trong vô thức, kéo mạnh tay em về phía mình, những chiếc túi đựng thực phẩm, quần áo rơi vung vãi khắp mặt đường. Em định kêu lên gì đó nhưng cuối cùng chỉ còn là ánh mắt hốt hoảng mở to nhìn ra phía trước.
Cách chúng tôi chỉ một bước thôi, tại cái ngã ba ấy, hai chiếc xe tải đầm rầm vào nhau. Giấc mơ của tôi đã trở thành sự thực, chỉ có điều không có em trong đống hỗn độn đó.
Tôi vòng tay ôm chặt lấy cơ thể con đang run rẩy và hôn nhẹ lên trán em, khẽ mỉm cười.
“Catch ya”
::: END :::
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét