*Tittle: Twinkle
*Author: Enzan Blues a.k.a KTC cháy đen nhiễm transfat + cholesteron
*Rating: from M to NC 17 ( o_o )
*Pairing (s) : 2Min a.k.a DoubleMin ; a little OnKey.
*Category: General – romace, non AU, shounen – ai, pink, a little humor, and yaoi :”>
*Disclaimer: Họ thuộc về gia đình họ và bản thân họ, tôi không có quyền can thiệp.
*Category: General – romace, non AU, shounen – ai, pink, a little humor, and yaoi :”>
*Disclaimer: Họ thuộc về gia đình họ và bản thân họ, tôi không có quyền can thiệp.
Special to Dee.
- Twinkle -
Enzan Blues a.k.a KTC
Taeminnie rất thích các vì sao trên trời, nhưng sở thích này lại làm Minho phát điên. Anh buồn chán lắm, mỗi khi đôi mắt sáng long lanh đầy ngây thơ của Taeminnie không hướng vào anh mà lại hướng vào bầu trời đen kia. Anh buồn chán lắm, mỗi khi đôi môi hồng đỏ mọng của cậu cứ chu ra đếm sao thay vì ngượng ngùng hôn lên má anh. Anh buồn chán lắm mỗi khi khuôn mặt xinh đẹp của cậu cứ lắc đầu quầy quậy ‘cự tuyệt’ anh mỗi khi anh gọi cậu đi ngủ. Anh buồn chán lắm, mỗi khi thân hình cậu cứ rướn lên như muốn bắt lấy một vì sao mà đáng ra cậu phải đang nằm gọn trong vòng tay anh mới phải.
Anh buồn chán lắm.
Và anh đang ngồi nguyền rủa đứa nào chỉ cho cưng có lẽ của anh cái sự ‘thú vị’ của những ngôi sao kia.
( “Hắt xì, hắt xì, hắt xì!!”
“Sao thế Jinki?”
“Bummie à, có đứa nào đang trù ẻo anh đó.” Onew nhún vai. “Chữa cho anh đi.”
“Bằng cách nào?”
“Hôn một cái vào má!” )
Đêm nay trời đầy sao, đồng nghĩa với việc Minho sẽ phải ôm cái gối ôm có dán hình Taeminnie mà ngủ.
“Taeminnie… Em nhất định không vào ngủ với anh sao?”
“Hyung…” Cậu bé quay lại mỉm cười, hai tay vẫn tỳ lên ban công. “Đâu phải lúc nào cũng nhiều sao như này đâu.”
“Đêm nào em chẳng nói vậy.” Minho cằn nhằn.
Nhưng mà nếu chỉ có thể thì tớ đã cắp mông đi ngủ chẳng viết cái fic này làm gì rồi. Chỉ tại đời nó lắm chuyện khốn nạn nên tớ mới phải hy sinh một bữa ngủ trưa để đi type nhăng type cuội như này thôi.
Taeminnie là một cậu bé, tuy mới 16 tuổi nhưng cơ bản thì vẫn luôn vô ý quyến rũ Minho, với nước da trắng hồng, đôi môi đỏ mọng mời gọi và theo như Minho nói thì cậu còn có một thân hình rất đẹp nữa.
Có bấy nhiêu đó thôi đã khó để Minho kiềm chế mỗi đêm rồi, nữa là bây giờ, chiếc áo free-size của Taeminnie bé bỏng lại vừa tuột sang một bên hở cả một mảng da trắng ngần nơi vai.
Ớ o_o
Tuột rồi o_o
Minho nuốt ực nước bọt, hai mắt mở to dán vào vùng da vừa lộ ra kia. Anh tự nhủ thầm với mình rằng anh phải chờ đợi, phải chờ đợi đến khi Taeminnie tự nguyện dâng hiến cho anh. Anh sẽ không làm gì tổn hại đến cậu cho đến khi cậu chuẩn bị sẵn sàng đâu. Phải rồi, anh đã bảo anh sẽ là người chồng, là người cha tốt mà.
Đời nó khốn nạn, tớ chỉ đúc kết một câu thế.
Nhưng nghĩ về biết bao nhiêu chuyện trước đây, Minho cảm thấy anh không cần phải chờ đợi nữa, cứ chờ đợi không khéo có thằng nào nó nẫng đi cưng ( có lẽ ) của anh lúc nào không hay mất.
Minho ngồi dậy.
Anh tiến ra cửa.
“Bốn mươi, bốn mươi mốt…” Taeminnie bé bỏng vẫn chưa biết có chuyện gì sắp xảy ra với mình mà cậu cứ thả hồn mình trôi giữa khoảng trời đen với những điểm sáng lấp lánh.
Con thú dữ đang đến gần con mồi.
“Bốn mươi chín, năm mươi… A Minho hyung xem kìa, đẹp qu… Hyung-g… định làm gì vậy…?”
Cậu vừa quay lại thì bắt gặp Minho đã đến ngay sau mình và chạm tay vào mông cậu, Taeminnie vội vàng lùi ra sau trong khi đôi tay nhỏ bé bấu chặt vào ban công.
“Ở đây… có hai ngôi sao đẹp vô cùng Taeminnie à, hyung yêu chúng mất rồi…” Minho cà nhẹ mũi anh vào mũi cậu thủ thỉ.
“Vậy-y-y-y… ư...” Taeminnie cảm thấy rõ-ràng Choi Minho kia đang có ý đồ gì đấy không tốt đối với cậu. “Hyung-g-g-g-g… chỉ cho em đi-i…” Cậu cố gắng mỉm cười khi mà mặt của Minho đang áp sát vào mặt mình.
Shit!
Quá sát!
Trong thâm tâm, Taeminnie đang kêu gào một sự trợ giúp, cậu sợ sẽ có gì bất-ổn-với-cậu đêm nay.
“Đôi mắt em… chúng còn sáng hơn những vì sao kia, em biết không?”
“Em-m-m-m….”
Không để Taeminnie nói được hết câu, Minho đã cúi xuống, vòng tay giữ chặt lấy cậu và nuốt lấy đôi môi anh khao khát bấy lâu. Rồi một cách từ từ anh nhẹ nhàng bế cậu lên trong khi chiếc lưỡi anh vẫn không ngừng khám phá trong vòm miệng ngọt ngào kia.
Taeminnie khẽ đấm nhẹ vào ngực Minho ra chiều không đồng ý nhưng rồi nhanh chóng bị cuốn vào cái cảm giác đê mê do anh mang lại. Hai chân cậu từ từ nhấc lên và siết chặt lấy vòng eo anh.
Ngoài kia, những vì sao vẫn lấp lánh trên bầu trời.
“Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em LEE TAEMIN!”
Cốp.
Một cái dép bay vào đầu Minho kèm theo một cái hét chóe tai.
“Đêm hôm rồi để yên cho người ta ngủ đi!” Nói rổi cánh cửa đóng sập lại.
Evil Onew…
“Hyung… có đau không?” Taeminnie, với gương mặt đỏ lựng, một tay đưa lên xoa xoa đầu Minho, tay kia vội vàng kéo vai áo đã trễ quá nửa.
“Hyung không sao.” Minho hơi nhếch mép lên rồi tiếp tục dí sát mặt mình vào mặt Taeminnie bé bỏng và tay anh thì giữ chặt cái tay đang cố kéo áo lên của cậu. “Chúng ta quay trở lại công-việc nào.”
Taeminnie nuốt ực nước bọt một cái.
Minho quét chiếc lưỡi ướt át của mình lên tai của Taeminnie trong khi đôi tay hư hỏng bắt đầu luồn vào trong. Taeminnie thấy bụng mình hơi quặn lại, cậu gần như đơ người ra mặc kệ anh muốn làm gì thì làm. Minho hơi véo nhẹ hai đầu nhũ hồng của cậu làm Taeminnie bật ra những tiến rên không tròn chữ.
“Arr… arr…”
Những tiếng rên nho nhỏ của Taeminnie gần như là một liều thuốc kích thích anh. Minho lột chiếc áo của Taeminnie ra để lộ khuôn ngực trắng ngần. Anh hơi nhắm mắt lại, hít một hơi thật dài rồi như điên như dại cúi xuống ngấu nghiến lấy vùng ngực với hai viên chocolate nho nhỏ ấy.
“Arrg…arrg…ar…ar”
Tiếng rên của Taeminnie kéo dài hơn đồng nghĩa với việc Minho càng khó kiềm chế hơn. Anh vứt nốt cái áo của mình sao bên cạnh. Cơ thể trần trụi của anh áp sát vào người cậu, nóng rực. Những hơi thở gấp gáp thoát ra khỏi cổ hỏng khô khốc của cậu một cách khó khăn. Minho rải khắp làn da cậu các dấu hôn đỏ nhỏ xíu.
“Em cứ xem đây là những cánh hoa ấy mà.” Minho thì thầm.
“Arr… arr...”
Tiếng rên của cậu thật gợi dục, càng kích thích Minho mạnh. Anh muốn nghe cậu rên rỉ nhiều, nhiều hơn nữa.
Minho dựng Taeminnie ngồi dậy, ôm cậu từ đằng sau. Tay anh vuốt ve bụng cậu, rồi từ từ trượt xuống phía dưới. Minho thọc tay vào trong quần, chạm vào chỗ giữa hai chân. Taeminnie giật mình vì bàn tay lành lạnh của anh, hốt hoảng vì thấy anh đang xoa bóp cái đó.
Minho dựng Taeminnie ngồi dậy, ôm cậu từ đằng sau. Tay anh vuốt ve bụng cậu, rồi từ từ trượt xuống phía dưới. Minho thọc tay vào trong quần, chạm vào chỗ giữa hai chân. Taeminnie giật mình vì bàn tay lành lạnh của anh, hốt hoảng vì thấy anh đang xoa bóp cái đó.
“Arr… Anh… đừng-g-g-g làm như thế mà…”
“Tại sao hả Taeminnie?” Anh nhìn thẳng vào đôi mắt cậu nghiêm giọng hỏi. “Chẳng phải em yêu anh sao? Hay em không yêu anh hả Taeminnie?”
“Không… Taeminnie… yêu-u-u anh…” Cậu cúi gằm mặt, gương mặt đỏ ửng.
“Vậy sao Taeminnie không thể để anh làm như vậy?” Minho nở nụ cười đểu vốn có của mình.
Một cái gật đầu thật khẽ thay cho lời chấp thuận của Taeminnie khiến Minho sướng run người. Anh ngay lập tức cuốn cậu vào một nụ hôn sâu hơn nữa, anh cắn nhẹ môi trên rồi lại tham lam nuốt lấy môi dưới, lưỡi anh chà xát lưỡi cậu khiến cho vòm miệng nhỏ bé của cậu nóng rực.
Anh một lần nữa luồn tay xuông quần cậu nhưng một lần nữa bị cậu đẩy ra thật mạnh.
“Sao Taeminnie?” Anh cố làm giọng ân cần hết mức.
“Hyung… có đau lắm không ạ?” Giọng nói của Taeminnie run rẩy.
“Em xem nhé,” Minho lấy chiếc chìa khóa chọc vào cái ổ khóa anh vừa lấy bên đầu giường. “Đây, nó cũng chỉ đơn giản như thế này thôi này, không sao đâu.”
“Nhưng umma bảo với em là rất đau hyung à…”
“Còn Jinki bảo với hyung là không đau chút nào hết.”
(A/N: Thằng Jinki nó là seme sao mà nó đau?)
“Hyung chắc chứ?” Taeminnie giương đôi mắt long lanh còn sáng hơn những vì sao ngoài kia lên nhìn anh.
“Uh.” Anh nói trong đôi tay đã bắt đầu hoạt-động, chiếc phéc-mơ-tuy của quần được kéo xuống, và chỉ ít phút sau đó, nó bị vứt gọn vào một góc.
Anh vuốt ve chiều dài của cậu bằng bàn tay đầy ma lực của mình, khóe mép anh hơi nhếch thành nụ cười khi mà cậu phải bấu chặt tay vào vai anh kiềm chế những tiếng rên thật nhỏ.
“Arr… arr…”
Anh hơi cúi xuống, dùng tay giữ chặt hai cặp đùi còn đang run lẩy bẩy của Taeminnie rồi mút mạnh vào ‘cái-đó’. Lưỡi anh trườn lên, xát xuống khắp chiều dài của cậu, anh mút, anh cắn, rồi anh cố tình cà nhẹ răng mình vào đó. ‘Cái’ của anh không ngừng đâm vào chân cậu, quả thực Taeminnie cũng không ngờ ‘nó’ lại cứng đến thế.
“Arrg… Hyung-g-g-g… Arrg…”
Minho không hề quan tâm đến những gì cậu nói, anh tiếp tục công việc của mình. ‘Cái’ của cậu được siết chặt trong miếng anh. Vài phút sau thì cậu lên tới ‘đỉnh’, phần hông cậu giật thật mạnh và cái thứ ‘chất lỏng trắng đục’ đó phủ khắp miệng anh. Anh nuốt lấy nó một cách đầy thỏa mãn.
“Arrg…”
“Em đẹp lắm Taeminnie.” Anh hôn phớt một cái lên môi cậu rồi lật cậu xuống, cặp mồng tròn trắng trẻo của cậu thật khiến anh bị kích thích đến phát điên rồi, anh không thể chờ được nữa.
“M-minho-o-o-o hyung... arg…” Cậu rên lên một tiếng khi tay anh đang nắn bóp ‘cái’ của cậu rồi cậu kiên quyết đẩy anh ra xa. “Dừng-g-g lại đi… Em-m… không muốn nữa…”
Minho nhíu mày, anh vuốt dọc sống lưng cậu và cúi xuống cắn nhẹ lên vành tai cậu.
“Sao vậy Taeminnie?” Anh sắp phát điên lên vì cơ thể đầy mời gọi của cậu rồi, nhưng anh là một chồng, một người cha tốt kia mà??! Anh phải tìm cho ra nguyên nhân rồi mới ‘tiếp-tục’ được!
“Thật… Thật là không-g đau chứ…hyung…?”
“Em có nhớ cái ổ khóa và chìa khóa khi nãy không?” Minho cố nở một nụ cười miễn cưỡng. “Đó, cũng chỉ đơn giản như vậy thôi cưng à.”
“Em-m-m… không tin!” Cậu vùng vằng quay ngửa người lại và với lấy cái áo ở đầu giường như có ý mặc lại.
Cổ nhân có câu ‘người tính không bằng giời tính.”
Reader có câu ‘nhân vật tính không bằng author tính.”
Đúng vậy, ngay lúc đó, ‘cái của anh’ chạm nhẹ vào cửa mình thít chặt còn rỉ nước của cậu. Dây thần kinh chịu đựng của anh đứt phựt một cái. Anh ôm lấy eo của cậu, đè sấp trở lại giường rồi bắt đầu nâng eo cậu lên.
“Hyung… hyung định làm gì?” Taeminnie hốt hoảng gào lên nhưng mặt cậu ngay lập tức bị đè nghiến xuống gối, cuối cùng tiếng hét chỉ còn là những tiếng ú ớ không thành lời. “EM SẼ MÁCH UMMA !!!!!!”
( “Arr Jinki, từ từ đã.” Key nhíu mày. “Hình như có tiếng Taeminnie gọi em,”
“Uhm.” Onew đáp nhẹ một tiếng rồi tiếp tục ‘công-việc’.
“Em phải sang xem thế nào đã.” Key với lấy chiếc áo choàng ngủ khoác vào thì bị Onew giật lại, anh kéo cậu nằm gọn trong lòng mình thủ thỉ.
“Để mai cũng không muộn đâu.”
Có người đỏ mặt rồi. )
Minho không đáp, anh bấu tay vào eo cậu làm làn da trắng trẻo hằn lên những dầu móng tay đỏ rồi anh bắt đầu tiến vào trong cậu mà không có sự chuẩn bị nào trước. Taeminnie oằn người, muốn hét lên một tiếng thật to nhưng không thể, những tiếng hét cứ như bị tắc nghẹn trong cổ cậu không thể nào thoát ra vậy.
“Anh yêu em.”
Anh bắt đầu đưa đẩy những nhịp đầu tiên, thật nhẹ, nhưng cũng đủ cậu cảm thấy như mình chết đi. Cửa mình chật hẹp của cậu bao quanh lấy ‘cái’ của anh, nước mắt Taeminnie giàn dụa chảy ướt đẫm hết cả chiếc gối trắng. Cậu thút thít, nấc lên những tiếng thật nhẹ, hai tay vò nát tấm ga giường, bụng cậu như bị siết chặt lại. Cậu đau, đau không gì tả được.
“Taeminnie, em có đau không?” Minho ân cần hỏi, nói xong anh mới biết mình đã lỡ hỏi ngu rồi.
“Hyung… hyung lừa….em-m-m… Arrg… Em… Em-m sẽ mách umma-a! Umma… arg… hức-c-c… arg… cứu-u… con… ARGGGGG!!”
( “Rõ ràng có chuyện gì không lành rồi.” Key đẩy mạnh Onew ra trước cái nhíu mày của anh.
“Thôi nào, tụi nó cũng lớn cả rồi.” Onew chặc lưỡi.
“Em không đùa đâu! Taemin nó còn nhỏ mà!” Key hét lên. Rồi cậu bị anh kéo giật trở lại một lần nữa, cuốn vào một nụ hôn thật sâu.
“Ngày mai rồi xem xét sau, nhé?”
“… Uh…” )
Taeminnie thổn thức trong nước mắt, cũng đúng lúc đấy, Minho giải phóng toàn bộ vào cơ thể cậu. Một cảm giác nóng ấm bao bọc lấy cậu, anh ôm cưng ( giờ đã là của anh rồi) vào lòng, hôn nhẹ lên dòng nước mắt đang lăn dài trên má cậu.
“Anh yêu em.”
“Nhưng… hức-c-c… em –m… không… không có… yêu… anh…” Cậu nấc lên từng tiếng nghẹn ngào trong khi cố cuộn cơ thể mình vào vòng tay anh.
“Thật sao?” Minho đưa tay vuốt dọc tấm lưng trần của cậu.
Taemin ôm chặt lấy anh, những tiếng nấc, khi to khi nhỏ, tiếp tục phát ra.
Ngoài kia, những vì sao vẫn đang lấp lánh trên bầu trời.
Twinkle twinkle little star…
How I wonder what you are…
::: END :::
Ô vậy các bạn vứt Key umma của Taeminnie nhỏ bé đi đâu rồi?
WELCOME TO THE REALLY END ;;)
Taemin tỉnh dậy, với cái người mỏi rã rời, cậu có cảm tưởng như xương lưng cậu sắp gãy vụn ra đến nơi rồi ấy. Cưng của chúng ta khó nhọc nhướn mày lên rồi lại cụp ngay xuống. Cậu đưa tay quờ quạng sang bên cạnh.
Không có ai?
Ớ?
Không có ai?
Ừ o_o
Ớ…
Ớ…
Ớ…
Taeminnie bật dậy mà quên mất cơ thể mình đang có chút vấn-đề, cậu ngay lập tức gấp mình xuống, nước mắt lại giàn dụa hai bên má.
“Quỷ tha ma bắt Minho hyung đi… Như vậy mà bảo sẽ không đau sao?”
“Dậy rồi hả nhóc?” Một âm thanh vang lên ở đầu giường cùng tiếng của quyển sách bị gấp lại.
“Bánh Bao?” Bắt gặp cái lừ mắt của Leader. “… hyung.” Tỏ vẽ kì thị.
“Tội nghiệp chú bé.” Onew (giả vờ) thở dài một tiếng. “Chưa gì đã sắp phải ở góa rồi.”
“Hả?” Taeminnie mở to đôi mắt.
“Mới sáng sớm nay Kibummie đã ra lệnh cho hyung mày treo thằng Minho ra ngoài xà treo quần áo ở ban công đấy ~ ~~” Onew nhún vai, cắn một miếng bánh bao chẳng hiểu ở đâu ra.
Bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên pha chút sợ hãi của Taeminnie, Leader trưng ra nụ cười (thiểu) đặc trưng của mình rồi nói thêm.
“Yên tâm, hyung đã che ở ngoài bằng một cái chăn bông to oạch rồi, không sợ bị fan chụp đâu mà lo haha.”
::: END:::
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.